Tình Mê

Tác giả: Mai Đình Dân

Trong cơn mộng em về từ xa vắng
Tóc rối trời, ngực áo trễ lả lơi
Môi chín mọng làm bài thơ lạc vận
Mắt đen huyền cho thuyền đắm trùng khơi

Ta ngước lên tha thiết lời khẩn nguyện
Sắc hương em mong ngày tháng đong đầy
Hồng tươi mãi cho thắm dày ưu luyến
Gió mê này thổi suốt đến chân mây.

Em là sông cho ta ngày tháng hạ
Có dòng xanh mãi ngập lặn quên đời
Lòng đắm đuối muốn tình mê đừng nhạt
Được cuồng yêu cho đến lúc tàn hơi.

Em là biển, ta cánh buồm thèm gió
Say phiêu du không kể bến hay bờ
Đêm nguyệt lạc cùng hong vàng câu nhớ
Ngày tà dương nhuộm đỏ ý tình thơ.

Em là rừng mùa đang no trái chín
Nhớ hương sim ta ưu lạc quay về
Mùi thơ dại một thời nghe ngọt lịm
Tiếng chim gù khoan nhặt động trời quê.

Em là núi có mây về ngơi nghỉ
Ta suối ngàn khô cạn đợi ngày mưa
Dẫu giọt nước rớt trên đường phân thủy
Cũng xin về nguyên vẹn với nguồn xưa.

Em là phố rợp đèn hoa giăng mắc
Ta nửa đời đi tìm đất tạm dung
Cũng“cùng một lứa bên trời lận đận”
Nên cùng chia ly rượu đắng vô cùng.

Em ngồi đó ngoài kia mưa giông tới
Có em bên dâu kể mấy thiên sầu
Tim đã bận sá gì năm tháng rộng
Hồn trào xuân thôi mặc chuyện bể dâu.
Mai Đình Dân
Chưa phân loại
Uncategorized