Tác giả: Trần Đức Phổ
có những lúc ta thấy buồn biết mấy
dù quanh ta vạn vật vẫn hồng tươi
có những lúc ta thấy mình khờ dại
khỏa ưu tư cố tìm lấy nụ cười!
có những lúc ta giận mình quá đỗi
giơ cao tay với hái thứ mơ hồ
đầu chưa bạc mà tâm hồn già cỗi
sự thật chưa tường nói chuyện hư vô!...
có những lúc ta thấy mình nhỏ bé
đời mênh mông, nhân thế quá hững hờ
trao chân tình nhầm vào nơi khinh rẻ
bởi không đành trá ngụy một hồn thơ
có những lúc tưởng chừng là thấu hiểu
niềm đau thương sâu tận đáy a tỳ
phút đối diện mới hay rằng mình thiếu
chuyện cuộc đời chưa cặn kẽ xét suy
có những lúc ngồi lặng thinh hỏi bóng
cõi ta bà mộng huyễn lạc về đâu?
thực hay hư dù kẻ khinh người trọng
một trăm năm là nước chảy qua cầu!
April 21, 2019
dù quanh ta vạn vật vẫn hồng tươi
có những lúc ta thấy mình khờ dại
khỏa ưu tư cố tìm lấy nụ cười!
có những lúc ta giận mình quá đỗi
giơ cao tay với hái thứ mơ hồ
đầu chưa bạc mà tâm hồn già cỗi
sự thật chưa tường nói chuyện hư vô!...
có những lúc ta thấy mình nhỏ bé
đời mênh mông, nhân thế quá hững hờ
trao chân tình nhầm vào nơi khinh rẻ
bởi không đành trá ngụy một hồn thơ
có những lúc tưởng chừng là thấu hiểu
niềm đau thương sâu tận đáy a tỳ
phút đối diện mới hay rằng mình thiếu
chuyện cuộc đời chưa cặn kẽ xét suy
có những lúc ngồi lặng thinh hỏi bóng
cõi ta bà mộng huyễn lạc về đâu?
thực hay hư dù kẻ khinh người trọng
một trăm năm là nước chảy qua cầu!
April 21, 2019