Tác giả: Phạm Thanh Hà, Nguyễn ThanhRu
**** TỰA CÁNH BÈO TRÔI ****
Thơ: Phạm Thanh Hà
Anh về nhặt nắng ủ hương yêu
Em đi góp gió dệt mộng chiều
Bao năm e ấp nồng tơ liễu
Ngày tháng vật vờ bóng cô liêu
Thương yêu ngày ấy còn đâu nữa
Lần lữa tìm trong kỉ niệm xưa
Vẫn biết từng đêm còn chất chứa
Vời vợi niềm đau nói sao vừa
Đường cũ ngày nào nằm im đợi
Sương phủ lối mềm nỗi chơi vơi
Héo hắt bờ môi chờ đêm gọi
Khắc khoải đường mây khóc giữa trời.
Bây giờ khơi lại lòng thêm rối
Ân tình giờ tựa cánh bèo trôi
Sóng gió lênh đênh đời chìm nổi
Trách tình nào sớm bạc như vôi.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
LỤC BÌNH
Thương thay thân phận lục bình
Cuộc đời lưu lạc một mình trên sông
Triều dâng nước lớn mênh mông
Trôi theo dòng chảy mà không ghé bờ.
Duyên tình vẫn cứ hững hờ
Lênh đênh sông nước còn chờ chi ai ?
Khi lên khi xuống mệt nhoài
Đò ngang bến đợi thuyền hoài ngóng trông.
Nhìn bông hoa tím đầy sông
Mà sao lưu luyến cõi lòng mãi thôi !
Người đi tan nát cuộc đời
Lang thang một cõi tình tôi chán chường
Lục bình thân phận khiêm nhường
Mây trôi bèo dạt biết phương nào về
Tâm hồn vẫn ở bến quê
Quanh năm xa xứ não nề vấn vương.
Cuộc đời nhớ nhớ thương thương
Tự do trôi nổi dặm trường nhân duyên
Chỉ mong ước gặp bạn hiền
Trăm năm hạnh phúc cho yên mọi bề.
Nắng vàng trải khắp làng quê
Trời xanh gió lộng tràn trề uyên ương
Sông dài biển rộng nhớ thương
Lục bình đợi khúc tơ vương chờ người.
NGUYỄN THANH RU
Thơ: Phạm Thanh Hà
Anh về nhặt nắng ủ hương yêu
Em đi góp gió dệt mộng chiều
Bao năm e ấp nồng tơ liễu
Ngày tháng vật vờ bóng cô liêu
Thương yêu ngày ấy còn đâu nữa
Lần lữa tìm trong kỉ niệm xưa
Vẫn biết từng đêm còn chất chứa
Vời vợi niềm đau nói sao vừa
Đường cũ ngày nào nằm im đợi
Sương phủ lối mềm nỗi chơi vơi
Héo hắt bờ môi chờ đêm gọi
Khắc khoải đường mây khóc giữa trời.
Bây giờ khơi lại lòng thêm rối
Ân tình giờ tựa cánh bèo trôi
Sóng gió lênh đênh đời chìm nổi
Trách tình nào sớm bạc như vôi.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
LỤC BÌNH
Thương thay thân phận lục bình
Cuộc đời lưu lạc một mình trên sông
Triều dâng nước lớn mênh mông
Trôi theo dòng chảy mà không ghé bờ.
Duyên tình vẫn cứ hững hờ
Lênh đênh sông nước còn chờ chi ai ?
Khi lên khi xuống mệt nhoài
Đò ngang bến đợi thuyền hoài ngóng trông.
Nhìn bông hoa tím đầy sông
Mà sao lưu luyến cõi lòng mãi thôi !
Người đi tan nát cuộc đời
Lang thang một cõi tình tôi chán chường
Lục bình thân phận khiêm nhường
Mây trôi bèo dạt biết phương nào về
Tâm hồn vẫn ở bến quê
Quanh năm xa xứ não nề vấn vương.
Cuộc đời nhớ nhớ thương thương
Tự do trôi nổi dặm trường nhân duyên
Chỉ mong ước gặp bạn hiền
Trăm năm hạnh phúc cho yên mọi bề.
Nắng vàng trải khắp làng quê
Trời xanh gió lộng tràn trề uyên ương
Sông dài biển rộng nhớ thương
Lục bình đợi khúc tơ vương chờ người.
NGUYỄN THANH RU