Tác giả: Ngọc Nghĩa
Nếu một ngày, trở về không bóng Mẹ.
Trong căn nhà lặng lẽ một mình ta!
Đó là lúc Mẹ ta đã đi xa...
Không còn Mẹ ta về chi nữa nhỉ?.
Dẫu biết rằng văn thơ thường hoa mỹ.
Nhưng đó là thực tế quá đắng cay!
Ta trả Hiếu đâu được bao nhiêu ngày?
Bỗng bất chợt Mẹ rời xa ta mãi.
Nếu còn Mẹ ta phải nên nghĩ lại...
Ta bên Mẹ, còn được bao nhiêu ngày?
Để đến khi Mẹ nhắm mắt xuôi tay.
Ta không phải quá đau lòng, cắn rứt...
Tình của Mẹ một tình yêu mẫu mực.
Khi ta gặp sóng gió của cuộc đời...
Chỉ có Mẹ giọt nước mắt lăn rơi...
Còn quanh ta ai cũng cười ngạo nghễ.
Tình của Mẹ mãi muôn đời như thế!
Trái tim Mẹ luôn hướng về đứa con.
Duy chỉ Mẹ chờ đợi ta mỏi mòn...
Lòng của Mẹ chẳng bao giờ thay đổi.
Dalat: 14/06/2017
Trong căn nhà lặng lẽ một mình ta!
Đó là lúc Mẹ ta đã đi xa...
Không còn Mẹ ta về chi nữa nhỉ?.
Dẫu biết rằng văn thơ thường hoa mỹ.
Nhưng đó là thực tế quá đắng cay!
Ta trả Hiếu đâu được bao nhiêu ngày?
Bỗng bất chợt Mẹ rời xa ta mãi.
Nếu còn Mẹ ta phải nên nghĩ lại...
Ta bên Mẹ, còn được bao nhiêu ngày?
Để đến khi Mẹ nhắm mắt xuôi tay.
Ta không phải quá đau lòng, cắn rứt...
Tình của Mẹ một tình yêu mẫu mực.
Khi ta gặp sóng gió của cuộc đời...
Chỉ có Mẹ giọt nước mắt lăn rơi...
Còn quanh ta ai cũng cười ngạo nghễ.
Tình của Mẹ mãi muôn đời như thế!
Trái tim Mẹ luôn hướng về đứa con.
Duy chỉ Mẹ chờ đợi ta mỏi mòn...
Lòng của Mẹ chẳng bao giờ thay đổi.
Dalat: 14/06/2017