Không Tên 47

Tác giả: Hương Ngọc Lan

Đã bao ngày quá mệt mỏi chơ vơ
Có ai không?
mượn bờ vai để tựa
Có ai không?
giúp thắp lên ngọn lửa
Cho lòng này đỡ lạnh giữa đêm đông

Bao tháng ngày trong sóng gió bão giông
Cố gắng lắm, cố gồng lên mạnh mẽ
Dẫu đắng cay vẫn lặng thầm cười nhẹ
Tự dỗ mình, tự an ủi mình thôi

Có khi lòng thấy khao khát bờ môi
Thèm được như chú mèo con sướt mướt
Được nâng niu được dõi theo từng bước
Được vỗ về yêu ấp trong vòng tay

Đã bao ngày quá nặng trĩu đôi vai
Có ai không?
cùng chung lòng san sẻ
Có ai không?
Ta gục đầu thỏ thẻ
Để thấy mình còn được chút yêu thương
Chưa phân loại
Uncategorized