Tự Tình

Tác giả: Hương Ngọc Lan

Anh.
Người đàn ông đến với cuộc đời em...
muộn màng...
vội vã...
Nhưng yêu thương... đong đầy hơn tất cả.
Chiếm ngập hồn làm ngây dại tái tê
Anh.
Người đàn ông sống lãng tử, phiêu lưu
Cát bụi trần
Gót giày luôn vương lấm
Lúc mệt nhoài, khi chùn chân mỏi gối
Đến bên em
Như con tàu... ghé lại với sân ga
Anh.
Người đàn ông với tâm hồn nhạy cảm, thi ca
Sợi nắng chiều cũng khiến anh bối rối
Cái liếc xéo... cũng làm anh tan chảy
Nên hay đắm chìm...say trong mắt giai nhân
Anh.
Người đàn ông muộn màng của đời em
Làm cho tim em nửa say nửa tỉnh
Đắm đuối, u mê, ngất ngây...và... vụn vỡ...
Làn hơi anh... từng hòa cùng nhịp thở...
Hạnh phúc đong đầy...
Tưởng chẳng thể nào vơi
Anh.
Niềm khao khát của đời em
Bỗng phút chốc... vụt tan... như mây khói
Để lại em... hoang mang, dại khờ, ngơ ngác,...
Giữa cuộc đời... ngỡ địa ngục trần gian
Anh.
Người mà em... đã lỡ trót vương mang
Dẫu em biết...
không bao giờ chung lối
Tình mong manh ảo diệu như sương khói
Nhưng bây giờ...
tim đã trọn khắc ghi...
P/ S (Trong cuộc đời,
tình cuối ...
bao giờ cũng nhẹ nhàng, đằm thắm... nhưng sâu lắng khôn cùng
Nên nguyện lòng
Chỉ đợi chờ... và yêu mãi anh thôi)...
Chưa phân loại
Uncategorized