Phở

Tác giả: Trần Khiêm

Âm thanh, nó

Bị rè một cách to tướng

Những cái nôi [mùa thu] khóc quanh tôi

Móc / chạm / liếm phải lớp phấn trên tường
Con mèo trắng đại dương đau bụng
Đào bới một góc nhà để chôn những tiếng rè. Trông
Kìa! Những gót chân non
Đạp trên giới hạn nhọn
Của cỏ [non]

Trong đám cỏ [non]
Luôn có một vài cọng cỏ khờ dại / hoang dại
Ngỏng cao (đồi bại), gây ngứa
Những bắp chân tròn – nhưng dù ngứa,
Vẫn không đẻ được một nắm xôi đậu phộng

Buổi sáng, bầu trời

Nắm xôi!

Nhô lên từ vũng nước sôi!

Tuổi nhỏ / của tôi!

Nhốt / nhét cái đầu láng o vô trong bộ tóc!

Tóc ngậm kín lỗ tai!

Không bao giờ nhìn thấy lối vô lỗ tai nữa!

Rồi tôi đi (săn lùng), giữa những cái nôi khóc thét
Trên đôi dép vừa nặn từ bùn nguyên chất
Mát rượi, thơm tho, hơi thở của những người mẹ [đồng trinh]
Tôi đã tóm được từ họ một nắm lông mù lòa
Phảng phất sự mất tích,
Giữa một mảnh vườn / tiết tháo / hoang sơ – đã luôn
Được chọn xây tổ chim, nhưng cũng luôn
Bị bỏ quên thành tổ dế than / dế chó / dế cơm / dế lửa

[Ri ri ri

R..é..c r..é..c]

Loài ca sĩ đang thét
Những ca từ thọc léc
Nhột / ngứa muốn lột da
Những con rắn cầu xin đôi chân để cấy
Vô bắp chân tròn lựng
Một vài cái móng chân thừa – cơn
Ngứa / nhột cần được chữa trị bằng một cơn nhột / ngứa khác.

Khi thoát khỏi những cái tên dùng để in lên trái ổi:
Em ngồi một lúc hai tư thế; cả hai tư thế
đều (bỉ) ổi.

Em đếm một, hai

Ba… Dừng oy!

Mởử ga!

Từ dòng suối thịt ngâm nước mắm
Chảy ra những cái tát hồng hào
Nó (âm thanh) thều thào
Một cách tê tái
Gương mặt [tôi] lúc ấy
Cắn tôi!

Thật ra buổi sáng đã đi đâu?
Có một đàn cá / con thuyền giết chủ
Rồi mắc cạn trên bãi đá lồng chym, à quên, lồng ngực
Những con cóc bị [tưởng] là ếch
Và phải lộn ngửa mình,
Từ cái bóp / bụng mềm / bánh-bao-trắng-phớ
Xịt ra hương liệu phở
Phở, phở

[Tôi muốn ăn phở

Tôi muốn ăn phở]

Hãy lấy thịt tôi mần phở…
Chưa phân loại
Uncategorized