Từ Lúc Em Đi

Tác giả: Thiên Ân

TỪ LÚC EM ĐI
Từ lúc em đi thơ tình giẫy chết
Có muôn điều ngờ nghệch lại kém duyên
Trái yêu thương mọc trên nhánh muộn phiền
Ta tự nhủ xích xiềng treo đáy mắt
Ranh giới mong manh đạp chân tím ngắt
Góc tối kia góp nhặt muôn nợ nần
Trái đất bây giờ chưa có ai cân?
Những gương mặt bần thần đâm buồn bực
Từ lúc em đi xe tình lao vực
Hông cuộc đời còn nhức cả tủy xương
Bóng cô đơn ngủ muộn ở bên đường
Thương cánh mỏng chuồn chuồn buông day dứt
Ở bến tương tư vạn người thao thức
Tiếng buồn rơi ngõ cụt xao xác mùa
Lắm kẻ hờn ghen thách đố ganh đua
Cú sút phạt ăn thua trong đay nghiến
Từ lúc em đi chân trời góc biển
Chuỗi đam mê ẩn hiện cuối chân chiều
Trông vời theo hồn lá tuổi xanh rêu
Chuyện cũ mới nhẹ hều như sương mỏng
Nằm bờ biệt li nhớ tà áo mỏng
Nghìn năm sau tiếng vọng vỗ về đâu?
Mây trắng không tên ngơ ngẩn vạn sầu
Ai thả cái móc câu trong chiều tím?
Ngảy 2/7/2018
Ân Thiên ( Bình Dương)
Chưa phân loại
Uncategorized