Tác giả: Thái Bá Tân
Có một anh chồng nọ
Than trách đời đắng cay,
Rằng cứ phải đều đặn
Đến công sở hàng ngày.
Rằng làm đàn ông khổ,
Vì là anh chủ nhà,
Mọi việc phải lo nghĩ,
Không sướng như đàn bà.
Và rồi một tối nọ,
Anh cầu chúa ban ơn
Cho được đổi làm vợ,
Hy vọng sống nhàn hơn.
Chúa động lòng trắc ẩn,
Hứa sẽ giúp anh ta.
Thế là anh chồng ấy,
Sáng dậy thành đàn bà.
Trời còn chưa sáng hẳn,
Anh đã ra khỏi phòng,
Xuống bếp làm bữa sáng
Cho con và cho chồng.
Rồi quét tước, giặt dũ,
Rồi rửa bát, lau nhà,
Trăm thứ việc vặt vãnh,
Vốn chức phận đàn bà.
Rồi cuống cuồng chuẩn bị
Đưa thằng con đến trường.
Rồi phải vào siêu thị
Mua bánh, bơ và đường.
Rồi thuê người cắt cỏ
Cả trước và sau nhà.
Rồi gặp trưởng khu phố,
Rồi tưới mấy bồn hoa.
Làm chưa hết công việc,
Loáng một cái, tối ngày.
Lại hùng hục vào bếp,
Cứ luôn chân, luôn tay.
Rồi loáng một cái nữa,
Đã mười một giờ đêm.
Mệt rã rời, muốn ngủ,
Chồng lại đòi tòm tem…
Ôi khốn nạn, khốn khổ
Cái thân phận đàn bà.
Sau một ngày “trải nghiệm”,
Bây giờ mới hiểu ra.
Lén, không đánh thức vợ,
Mà lúc này là chồng,
Anh cầu xin Đức Chúa
Lại cho thành đàn ông.
Đức Chúa nói:”Cũng được,
Nhưng không phải lúc này.
Con buộc phải chờ đợi
Thêm chín tháng mười ngày!”
Anh chồng kia hốt hoảng:
“Dạ vì sao, thưa Ngài?”
“Vì sao ư? Lúc nãy
Con đã trót dính thai.”
PS
Đây là chuyện có thật,
Tôi đọc trong sách Tây.
No comment! Các bác
Nhớ học bài học này.