Tập Thơ Miền Gió Ngược (1)

Tác giả: Dung Thị Vân

Cõi tình

Tình người thầm lặng giọt sương
Lòng ta như biển vô thường thế thôi
Cõi yêu khắc khoải không lời
Cõi đời lận đận khóc cười trăm năm




Thổn thức
Mai anh về mắt cải vàng hoe nhớ
Chiều xuân xưa thương đốm cúc ngây khờ
Vòng tay ấm mang mang lời hẹn ước
Em giật mình ngơ ngẩn cả vần thơ

Mai anh về áo em nhàu nếp gió
Vùng đảo xa biền biệt tím mong chờ
Bàn tay nhớ ước gì còn run mãi
Hơi thở nào vội vã ướt niềm mơ

Ta gặp nhau lạ kỳ đêm huyền diệu
Để đem về xao động một niềm yêu
Câu thơ viết thay cho lời thương nhớ
Thoáng men say - Em thổn thức bao điều!

Trăng

Khi em khóc làm sao anh thấy được
Như trăng kia - anh ngắm - lúc em cười
Rồi lặng lẽ ẩn vào mây cô độc
Anh vô tình không biết - tưởng sương rơi!




Lặng thầm


Dẫu không là thoáng đợi chờ
Đêm mưa bụi rắc thẫn thờ vào nhau
Tựa hồ ngỡ giấc chiêm bao
Bàn tay giờ đã xanh xao tuổi gầy

Vết xưa sỏi đá nào hay
Lặng thầm em một màu mây ấm nồng
Người xưa tặng vết thương lòng
Bão xin đừng thốc buốt dòng thi ca

Bóng người mờ mịt nẻo xa
Kìa trăng vằng vặc phù hoa cõi người

Dung Thị Vân
Chưa phân loại
Uncategorized