Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
NỖI NHỚ (3)
Canh khuya vắng lặng, nỗi mông lung
Chiếc bóng suy tư, thấy lạnh lùng
Có phải thiếu trăng, trời lạnh lẽo?
Chiều buồn, đò vắng khách sang sông?
Thiếu sương hoa lá như sầu héo
vắng bạn tình nương, dạ thắt theo
Sông nước đêm nay thuyền lặng lẽ
Âm thầm, ảm đạm, gát tay chèo!
Chén rượu vơi sầu ta uống cạn
Thế mà chẳng thấy chút nào say
Và đây chén nữa tìm quên lãng
Lại thấy trào dâng nỗi nhớ ai!
Ngày ấy chẳng may, trăng chếch bóng
Biết lòng lúc đó có buồn không?
Đêm đêm có nhớ? sầu thui thủi?
Một khúc thương đau, nát mảnh hồn!...
Nầy thôi! không nghĩ, không trăn trở
Uống cạn thêm chun, gát vẩn vơ
Đã hẹn cùng ai trời , biển, nước
Chẳng nên ý lụy, chẳng dật dờ!
Còn trăng, còn gió, mãi còn
Cho dầu tuôi sống chẳng còn thơ!...
Nguyễn Thành Sáng
Canh khuya vắng lặng, nỗi mông lung
Chiếc bóng suy tư, thấy lạnh lùng
Có phải thiếu trăng, trời lạnh lẽo?
Chiều buồn, đò vắng khách sang sông?
Thiếu sương hoa lá như sầu héo
vắng bạn tình nương, dạ thắt theo
Sông nước đêm nay thuyền lặng lẽ
Âm thầm, ảm đạm, gát tay chèo!
Chén rượu vơi sầu ta uống cạn
Thế mà chẳng thấy chút nào say
Và đây chén nữa tìm quên lãng
Lại thấy trào dâng nỗi nhớ ai!
Ngày ấy chẳng may, trăng chếch bóng
Biết lòng lúc đó có buồn không?
Đêm đêm có nhớ? sầu thui thủi?
Một khúc thương đau, nát mảnh hồn!...
Nầy thôi! không nghĩ, không trăn trở
Uống cạn thêm chun, gát vẩn vơ
Đã hẹn cùng ai trời , biển, nước
Chẳng nên ý lụy, chẳng dật dờ!
Còn trăng, còn gió, mãi còn
Cho dầu tuôi sống chẳng còn thơ!...
Nguyễn Thành Sáng