Tác giả: Phạm Hoàng Tuyên
Ngày hôn lễ tôi rỡ ràng hạnh phúc
Bước bên anh chào quan khách họ hàng
Mọi người đều trong trang phục cao sang
Câu chúc tụng ngập tràn trong pháo cưới
Bên nhà trai có hai người lầm lũi
Một bà mù cùng ông lão què chân
Họ thẹn thùng chỉ lặng lẽ ngồi ăn
Nhưng diện sắc có đôi phần tươi tắn.
Tôi ngại ngùng kéo anh cùng bước đến
Muốn hỏi thăm cô bác ở quê anh
Anh quay người và cố ý cản ngăn
- Thôi em ạ, hãy mặc người ta vậy!
Hai người họ là bác, dì anh đấy
Em chớ bận lòng nên cứ để tự nhiên
Kẻo vô tình ta lại khiến họ phiền
Vì mặc cảm, người miền quê em ạ!
Nghe anh nói tôi gật đầu khẽ dạ
Rồi hòa mình vào những tiếng cười vui
Lúc tiễn đưa tôi thấy họ bùi ngùi
Trên má hóp có vương vài giọt lệ
....
Thời gian trôi chẳng có gì đáng kể
Xa gia đình, anh ở rể nhà tôi
Anh bảo rằng cha mẹ đã qua đời
Vùng quê ấy chỉ còn dì với bác
Rồi hôm kia anh lên đường đi công tác
Đêm nhớ chồng trăng sáng lẻn qua song
Tôi nơi đây lặng lẽ giữa cô phòng
Bèn tạo nick, giả một người xa lạ
Kết bạn cùng anh tôi mở đầu giả lả
Hỏi chuyện xa gần, và đêm có vui không?
Anh trả lời tôi là nhớ vợ chất ngập lòng
Tôi thích lắm nhưng vẫn vờ lấp lửng
- Sao anh không tìm vài cô bạn nữ
Nói chuyện cùng và vui vẻ qua đêm!
Anh vội giã từ và chỉ nói thêm
- Tôi không phải như người cô nói thế!
Tôi chỉ ước có người nghe tôi kể
Chuyện của lòng và chuyện cuộc đời tôi
( Ở nơi này tôi cố mím chặt môi
Dường có lẽ anh giấu mình gì nhỉ ?!)
Tôi liền đáp nhanh như chẳng cần suy nghĩ
Vâng! Tôi đây này anh hãy nói, tôi nghe!!
Có lẽ lòng anh rất muốn nói ra
Tôi hứa giữ kín không bao giờ cho ai biết.
Rồi lặng chờ những dòng tin anh viết
Những lời đau như nghẹn thắt tim tôi
Anh kể về vùng quê ấy xa xôi
Nơi có một ông lão què không vợ
Vì cảnh nghèo, khó cơm ăn chốn ở
Lại tật nguyền nên góa bụa từ lâu
Đến khi sương đã nhuộm úa mái đầu
Vẫn sớm tối ra vào trong lặng lẽ
Bỗng một hôm ông gặp người khách lạ
Dẫn theo sau một cô gái mù lòa
Người khách bệnh giữa đường, ông thấy thế chăm lo
Rồi mang họ về ngôi nhà bé nhỏ
Người khách ấy một chiều yên tiếng thở
Kiếp trần ai vừa để lại cho người
Cô gái mù lòa lạc lỏng chơi vơi
Đành nương náu cùng ông theo năm tháng
Họ đã nếm qua bao điều cay đắng
Miệng lưỡi người đời, cùng manh áo chén cơm
Rồi một ngày trời như sáng thêm hơn
Cây xanh lá, hoa bừng khoe sắc thắm
Họ đã sinh đứa con trai bụ bẫm
Đẹp rạng ngời không tì vết ố hoen
Họ vui mừng và hạnh phúc nhân thêm
Khi khôn lớn con học hành xuất sắc
Niềm yêu thương đong đầy qua ánh mắt
Và nụ cười của người mẹ mù đui
Anh lặng buồn - Đứa trẻ ấy là tôi!
Và hiện tại tôi ra người thành đạt
Nhưng với cha mẹ mình đã da mồi tóc bạc
Lại sống khốn cùng nơi thôn vắng hoang vu
Tôi thật đau lòng và thầm ước giá như
Trong cuộc sống chẳng xa cha vắng mẹ
Vẫn hồn nhiên như ngày xưa tấm bé
Để được sà vào lòng và gọi mẹ, mẹ ơi!!
Đọc tin anh mà nước mắt tuôn rơi
Đau xót lắm biết làm sao để tỏ
Tôi hỏi rằng sao anh không nói rõ
Cho vợ tường rồi đón họ về chăm
- Cô biết không,cha tôi có dặn rằng
Đừng nên nói điều chi về cha mẹ
Mẹ cha giờ tuổi phải nào đâu trẻ
Cái chết cận kề còn chi nữa mà mong
Chỉ ước mơ có con cháu nối dòng
Đời cha mẹ khổ quen rồi con ạ!
Nhỡ nói ra người ta khinh khó quá
Lại tật nguyền sẽ chẳng gả con đâu!
Vả lại chẳng ai lại muốn làm dâu
Nơi vùng đất gà chỉ bươi ra sỏi
Nhớ nghen con không bao giờ được nói
Kẻo như một lần con gặp đấy, nhớ chưa!!
- Cô biết không, đó là chuyện ngày xưa.
Người con gái tôi dẫn về ra mắt
Biết gia đình tôi, cô ta liền ngoảnh mặt
Đi không một lời, và từ đấy bặt tin nhau
Người vợ bây giờ là cô gái đến sau
Nhưng tôi sợ như thuở nào lại đến
Đã đôi lần tôi xuôi theo số mệnh
Nhưng nghĩ lời cha và lệ mẹ, phải kiên lòng.
.....
Anh đã out rồi tôi còn lại giữa mênh mông
Không chợp mắt, lo một mình thu xếp
Sáng đến công ty nhắn nhủ cùng đồng nghiệp
Rồi lên đường ra ga nhỏ đến quê anh
.....
Tôi một mình qua những đoạn cua quanh
Đường sỏi đá vùng cỏ khô nắng cháy
Nơi xóm nghèo, kia nhà anh có phải
Mẹ cùng cha đang lải bắp sân thềm
Tôi nhẹ nhàng cho tất cả lặng yên
Cho ánh nắng chiều nghiêng qua mắt mẹ
Chiếc nạng gỗ trên bậc thềm lặng lẽ
Cảnh chiều nay ôi đẹp quá, vô cùng!!
Cha quay nhìn tôi vẫn mãi đứng trông
Hình ảnh của cha mẹ chồng yêu dấu
Cha nghẹn ngào...con...con...từ đâu ra đấy!?
Bà nó ơi.... là ...vợ của...con mình!
Tôi đến quỳ bên gối mẹ làm thinh
Mặc lệ nóng mẹ rơi đầy lên tóc
Vuốt ve tôi đôi bàn tay gầy gộc
Mà yêu thương mềm mại đến vô ngần
....
Đêm quê nghèo tôi khẽ nói cùng trăng
Mai xin rước cha mẹ về với phố!!
_________________________________________
PHT ( phỏng tác theo truyện mạng )
Bước bên anh chào quan khách họ hàng
Mọi người đều trong trang phục cao sang
Câu chúc tụng ngập tràn trong pháo cưới
Bên nhà trai có hai người lầm lũi
Một bà mù cùng ông lão què chân
Họ thẹn thùng chỉ lặng lẽ ngồi ăn
Nhưng diện sắc có đôi phần tươi tắn.
Tôi ngại ngùng kéo anh cùng bước đến
Muốn hỏi thăm cô bác ở quê anh
Anh quay người và cố ý cản ngăn
- Thôi em ạ, hãy mặc người ta vậy!
Hai người họ là bác, dì anh đấy
Em chớ bận lòng nên cứ để tự nhiên
Kẻo vô tình ta lại khiến họ phiền
Vì mặc cảm, người miền quê em ạ!
Nghe anh nói tôi gật đầu khẽ dạ
Rồi hòa mình vào những tiếng cười vui
Lúc tiễn đưa tôi thấy họ bùi ngùi
Trên má hóp có vương vài giọt lệ
....
Thời gian trôi chẳng có gì đáng kể
Xa gia đình, anh ở rể nhà tôi
Anh bảo rằng cha mẹ đã qua đời
Vùng quê ấy chỉ còn dì với bác
Rồi hôm kia anh lên đường đi công tác
Đêm nhớ chồng trăng sáng lẻn qua song
Tôi nơi đây lặng lẽ giữa cô phòng
Bèn tạo nick, giả một người xa lạ
Kết bạn cùng anh tôi mở đầu giả lả
Hỏi chuyện xa gần, và đêm có vui không?
Anh trả lời tôi là nhớ vợ chất ngập lòng
Tôi thích lắm nhưng vẫn vờ lấp lửng
- Sao anh không tìm vài cô bạn nữ
Nói chuyện cùng và vui vẻ qua đêm!
Anh vội giã từ và chỉ nói thêm
- Tôi không phải như người cô nói thế!
Tôi chỉ ước có người nghe tôi kể
Chuyện của lòng và chuyện cuộc đời tôi
( Ở nơi này tôi cố mím chặt môi
Dường có lẽ anh giấu mình gì nhỉ ?!)
Tôi liền đáp nhanh như chẳng cần suy nghĩ
Vâng! Tôi đây này anh hãy nói, tôi nghe!!
Có lẽ lòng anh rất muốn nói ra
Tôi hứa giữ kín không bao giờ cho ai biết.
Rồi lặng chờ những dòng tin anh viết
Những lời đau như nghẹn thắt tim tôi
Anh kể về vùng quê ấy xa xôi
Nơi có một ông lão què không vợ
Vì cảnh nghèo, khó cơm ăn chốn ở
Lại tật nguyền nên góa bụa từ lâu
Đến khi sương đã nhuộm úa mái đầu
Vẫn sớm tối ra vào trong lặng lẽ
Bỗng một hôm ông gặp người khách lạ
Dẫn theo sau một cô gái mù lòa
Người khách bệnh giữa đường, ông thấy thế chăm lo
Rồi mang họ về ngôi nhà bé nhỏ
Người khách ấy một chiều yên tiếng thở
Kiếp trần ai vừa để lại cho người
Cô gái mù lòa lạc lỏng chơi vơi
Đành nương náu cùng ông theo năm tháng
Họ đã nếm qua bao điều cay đắng
Miệng lưỡi người đời, cùng manh áo chén cơm
Rồi một ngày trời như sáng thêm hơn
Cây xanh lá, hoa bừng khoe sắc thắm
Họ đã sinh đứa con trai bụ bẫm
Đẹp rạng ngời không tì vết ố hoen
Họ vui mừng và hạnh phúc nhân thêm
Khi khôn lớn con học hành xuất sắc
Niềm yêu thương đong đầy qua ánh mắt
Và nụ cười của người mẹ mù đui
Anh lặng buồn - Đứa trẻ ấy là tôi!
Và hiện tại tôi ra người thành đạt
Nhưng với cha mẹ mình đã da mồi tóc bạc
Lại sống khốn cùng nơi thôn vắng hoang vu
Tôi thật đau lòng và thầm ước giá như
Trong cuộc sống chẳng xa cha vắng mẹ
Vẫn hồn nhiên như ngày xưa tấm bé
Để được sà vào lòng và gọi mẹ, mẹ ơi!!
Đọc tin anh mà nước mắt tuôn rơi
Đau xót lắm biết làm sao để tỏ
Tôi hỏi rằng sao anh không nói rõ
Cho vợ tường rồi đón họ về chăm
- Cô biết không,cha tôi có dặn rằng
Đừng nên nói điều chi về cha mẹ
Mẹ cha giờ tuổi phải nào đâu trẻ
Cái chết cận kề còn chi nữa mà mong
Chỉ ước mơ có con cháu nối dòng
Đời cha mẹ khổ quen rồi con ạ!
Nhỡ nói ra người ta khinh khó quá
Lại tật nguyền sẽ chẳng gả con đâu!
Vả lại chẳng ai lại muốn làm dâu
Nơi vùng đất gà chỉ bươi ra sỏi
Nhớ nghen con không bao giờ được nói
Kẻo như một lần con gặp đấy, nhớ chưa!!
- Cô biết không, đó là chuyện ngày xưa.
Người con gái tôi dẫn về ra mắt
Biết gia đình tôi, cô ta liền ngoảnh mặt
Đi không một lời, và từ đấy bặt tin nhau
Người vợ bây giờ là cô gái đến sau
Nhưng tôi sợ như thuở nào lại đến
Đã đôi lần tôi xuôi theo số mệnh
Nhưng nghĩ lời cha và lệ mẹ, phải kiên lòng.
.....
Anh đã out rồi tôi còn lại giữa mênh mông
Không chợp mắt, lo một mình thu xếp
Sáng đến công ty nhắn nhủ cùng đồng nghiệp
Rồi lên đường ra ga nhỏ đến quê anh
.....
Tôi một mình qua những đoạn cua quanh
Đường sỏi đá vùng cỏ khô nắng cháy
Nơi xóm nghèo, kia nhà anh có phải
Mẹ cùng cha đang lải bắp sân thềm
Tôi nhẹ nhàng cho tất cả lặng yên
Cho ánh nắng chiều nghiêng qua mắt mẹ
Chiếc nạng gỗ trên bậc thềm lặng lẽ
Cảnh chiều nay ôi đẹp quá, vô cùng!!
Cha quay nhìn tôi vẫn mãi đứng trông
Hình ảnh của cha mẹ chồng yêu dấu
Cha nghẹn ngào...con...con...từ đâu ra đấy!?
Bà nó ơi.... là ...vợ của...con mình!
Tôi đến quỳ bên gối mẹ làm thinh
Mặc lệ nóng mẹ rơi đầy lên tóc
Vuốt ve tôi đôi bàn tay gầy gộc
Mà yêu thương mềm mại đến vô ngần
....
Đêm quê nghèo tôi khẽ nói cùng trăng
Mai xin rước cha mẹ về với phố!!
_________________________________________
PHT ( phỏng tác theo truyện mạng )