Tác giả: Phạm Hoàng Tuyên
Nó tin vào lời một bác sĩ già
"Cháu sẽ mất khi cây Phong không còn lá!"
Trời cuối thu, từng cánh vàng vội vã
Chao nghiêng rồi rơi lả tả bên song
Nó buồn đau nên tự nhốt trong phòng
Thường dõi mắt về cây Phong cuối dãy
Ngay bức tường, dăm lá còn sót lại
Nó đợi chờ trong khắc khoải buồn thương
Chiều mưa rơi nó nhẹ bước khỏi giường
Nhìn lặng lẽ... Cây vẫn còn hai lá!!
Nó nghẹn ngào trong căn phòng buồn bã
Chiều thênh thênh và lạnh lẽo khôn cùng
...
Lão họa sĩ già bên một vách tường chung
Cũng vô ý nghe chuyện buồn của nó
Căn bệnh hiểm nghèo với tuổi đời non nhỏ
Ông thương tâm nhưng biết phải làm gì (?!)
***
Một sáng đầy, nó nghĩ sẽ ra đi
Khi gió rét đêm qua tràn khắp nẻo
Chiếc lá Phong đã bao ngày khô héo
Hẳn bay theo màn đêm vắng lâu rồi!
Nó mỉm cười... Ồ!... Lá vẫn chưa rơi
Lòng an ổn thêm một ngày chờ đợi
Và cứ thế theo nỗi mừng khấp khởi
Chiếc là vàng kiêu ngạo với thời gian
...
Bác sĩ già với đôi mắt ngỡ ngàng
"Cháu đã vượt qua chặng đường nguy hiểm
Sự phục hồi đang dần dần xuất hiện,
Cố bình tâm cháu nhé! Chuyện qua rồi!"
Nó vui mừng kể câu chuyện lá rơi
Và hạnh phúc khi đợi chờ chiếc cuối
Người ta bảo vào đêm thu hôm ấy
Dưới sương đêm có một kẻ âm thầm...
Ông dầm mình trong gió rét lạnh căm
Cố vẽ nốt lên cành cây... chiếc lá.
Lão họa sĩ già không nói lời từ giã
Và chiếc lá vàng trong gió... chẳng buồn lay?
...
____________________
PHT (cảm tác)
"Cháu sẽ mất khi cây Phong không còn lá!"
Trời cuối thu, từng cánh vàng vội vã
Chao nghiêng rồi rơi lả tả bên song
Nó buồn đau nên tự nhốt trong phòng
Thường dõi mắt về cây Phong cuối dãy
Ngay bức tường, dăm lá còn sót lại
Nó đợi chờ trong khắc khoải buồn thương
Chiều mưa rơi nó nhẹ bước khỏi giường
Nhìn lặng lẽ... Cây vẫn còn hai lá!!
Nó nghẹn ngào trong căn phòng buồn bã
Chiều thênh thênh và lạnh lẽo khôn cùng
...
Lão họa sĩ già bên một vách tường chung
Cũng vô ý nghe chuyện buồn của nó
Căn bệnh hiểm nghèo với tuổi đời non nhỏ
Ông thương tâm nhưng biết phải làm gì (?!)
***
Một sáng đầy, nó nghĩ sẽ ra đi
Khi gió rét đêm qua tràn khắp nẻo
Chiếc lá Phong đã bao ngày khô héo
Hẳn bay theo màn đêm vắng lâu rồi!
Nó mỉm cười... Ồ!... Lá vẫn chưa rơi
Lòng an ổn thêm một ngày chờ đợi
Và cứ thế theo nỗi mừng khấp khởi
Chiếc là vàng kiêu ngạo với thời gian
...
Bác sĩ già với đôi mắt ngỡ ngàng
"Cháu đã vượt qua chặng đường nguy hiểm
Sự phục hồi đang dần dần xuất hiện,
Cố bình tâm cháu nhé! Chuyện qua rồi!"
Nó vui mừng kể câu chuyện lá rơi
Và hạnh phúc khi đợi chờ chiếc cuối
Người ta bảo vào đêm thu hôm ấy
Dưới sương đêm có một kẻ âm thầm...
Ông dầm mình trong gió rét lạnh căm
Cố vẽ nốt lên cành cây... chiếc lá.
Lão họa sĩ già không nói lời từ giã
Và chiếc lá vàng trong gió... chẳng buồn lay?
...
____________________
PHT (cảm tác)