Nhớ Một Người Ở Tầm Vu

Tác giả: Huyền Băng

Có ai qua Long An, về Tân Trụ xuống Tầm Vu
Một chợ nhỏ đèo heo nằm giữa ngã,
Đồng rộng, vườn thưa nắng đổ
Nhưng tình người luôn mát tựa dòng sông.



Trên đất đó một người vợ hiền - hiền thục,
Chăm đàn con năm đứa thay chồng.
Vì chiến tranh chồng vợ cách mấy sông
Thân cò trắng gánh gồng trong mưa nắng,



Người hiền phụ, cắm sào bên sông vắng
Đợi chồng về dù ong bướm vờn quanh,
Rồi đến khi tóc ấy chẳng còn xanh,
Tan chinh chiến chồng trở về tàn phế.



Gương mặt ấy vẫn cười dù bóng xế,
Chăm đàn con rồi giờ lại lo chồng.
Thân dạn dày lại lặn lội mấy sông,
Tròn phận vợ không một lời ta thán.



Khi ốm nặng, bà lòng buồn than oán:
"Tôi chết rồi ai chăm sóc cho ông?"
Cũng đến thôi, trong một buổi chiều đông.
Thân mỏi mệt, bà đành đi ông ở



Hôm tiễn bà, ông khóc buồn nức nở
Cánh cò kia tan vỡ bỏ mình ông...
Để mỗi chiều ông lại ngóng chờ trông,
Trông không thấy ông cũng đành vĩnh biệt...



Đấy là những bà mẹ Việt,
Hồn luôn trong, gương luôn sáng ngời lên
Dù chồng xa, dù sống cảnh cô đơn,
Gìn tiết hạnh, giữ thủy chung tròn vẹn.



Huyền Băng
Chưa phân loại
Uncategorized