Nhớ Bạn... Võ Thị Thương

Tác giả: Huyền Băng

Thỉnh thoảng ngang qua ngõ chạnh sầu,
Bạn hiền năm cũ giờ ở đâu...?
Ngày xưa chung lớp cùng vui vẻ,
Cùng sớt cùng chia những nỗi rầu.

Tôi nhớ những ngày xa xôi trước,
Bạn hiền, hiền tựa như "ma soeur".
Tôi như kẻ ác luôn bắt nạt,
Làm quỉ làm ma thật khó ưa.

Bút lông mắc lắm hai có một,
Múa tựa cho bài dễ học hơn.
Tôi luôn giật bút trên tay bạn,
Bạn hiền cười nhẹ thật dễ thương.

Năm đó hai đứa thi tú tài,
Dẫn nhau đến "Cậu*" hỏi lai rai.
Xem ai đậu rớt mà yên bụng,
Cậu bảo tôi lên, bạn rớt đài.

Đúng là "Cậu" nói chẳng có sai,
Tôi bạn chia tay người mỗi ngã.
Bạn vào điều dưỡng học thương ai...
Ai bạn cũng thương chăm sóc kỹ
("Từ mẫu, lương y" bạn thật tài.)

Bạn hiền thương dễ sớm có chồng,
Đám cưới nghèo lễ chỉ một mâm.
Nhưng vui, vui lắm vì hạnh phúc,
Chẳng chốc sinh ra Vi nhi đồng.

Thỉnh thoảng gặp nhau nhoẻn miệng cười,
Tụi bây khoan có lấy chồng thôi !
Tôi hỏi : _Sao! Mi không hạnh phúc ?
Bạn cười : _Có chứ ! Vui vui lắm ?
Chỉ sợ bọn bây không phúc thôi.

Mấy năm bận bịu phải đi xa,
Về lại phố xưa đến thăm nhà.
Em bạn bảo rằng: "không còn nữa..."
Ba người: Thương - Vi - Phúc đã xa.

Tôi đứng nghẹn ngào bên khung cửa,
Lặng lẽ buồn pha chút xót xa.
Em nói : mẹ em không được biết,
Chuyến đi vĩnh biệt của con bà.

Trong buổi kinh cầu ngày Chủ Nhật,
Bà đứng lâm râm khấn nguyện cùng...
Tôi ở phía sau tim quặn thắt,
Chúa ơi ! Bà có biết còn đâu..?

Tan lễ tôi đi không dám chào,
Gặp bà tôi phải nói làm sao ?
Những câu giả dối tôi không thể !
Nói thật thì lòng "mẹ" quặn đau.

Đã trót sinh ra ở cõi đời,
Sinh ly tử biệt lẽ thường thôi.
Nhưng thật lòng không cam nỗi cảnh,
Sông nước gói thân buốt lạnh người.

Huyền Băng
________



(*)Đồng Bống
Chưa phân loại
Uncategorized