Tác giả: Huyền Băng
Nhắm mắt tôi thấy một vùng đen tối,
Như dập dìu, như đe dọa hồn tôi.
Mở mắt ra, hướng nhìn chốn xa xôi,
Mù mịt quá tương lai mù mịt quá.
Ôi quanh tôi những con người xa lạ,
Ném tia nhìn thương hại về tôi ,
Thân lạc loài với kiếp sống đơn côi.
Nhặt từng mảnh tình thừa tôi sống đỡ.
...................
Có những lúc tôi muốn mình ngừng thở,
Để quên đi những ngày tháng tủi buồn.
Tiếng thương tôi chỉ là tiếng nói suông,
Còn sự thật, muôn đời không thay đổi.
Cao sanh ơi, con làm chi nên tội.
Khéo đọa đày khi tuổi trẻ còn thơ.
Suốt cuộc đời cam sống cảnh bơ vơ,
Từ mơ vọng đến tình thơ đều hỏng cả.
Đối với tôi tình ví như nước lả ,
Chẳng sắc màu, chẳng một chút nồng hương.
Cuộc đời tôi chẳng có tình thương,
Dù một thứ tình đơn giản nhất.
Ôi nước mắt, cuộc đời là nước mắt ,
Để lòng tôi quặn thắt đau thương.
Tôi sinh ra chỉ nhận lấy tai ương ,
Với một mớ thịt xương chờ giẫy chết.
Đêm xuống lắng nghe hồn rên xiết ,
Khóc tỉ tê cho thân phận lạc loài.
Đây một thân thể sòng sòai,
Không ý sống, không một tia hy vọng.
Đối với tôi bây giờ không còn mộng ,
Vì bao giờ mộng thật cũng xa nhau.
Một chiều lên là một thoáng thương đau ,
Vì mộng vỡ, tình ngã màu nắng úa.
Trong hồn tôi một nỗi buồn muôn thuở,
Cứ dày dò, cứ cấu xé tìm đau.
Vì ngày mai thì chẳng biết ra sao?
Nhưng hiện tại đời tôi sao lắm nỗi
Đó cuộc tình đầu vỡ lỡ,
Đây chỉ còn những hương nhạt màu yêu
Lòng của tôi giờ đã đóng rong rêu
Tim tê dại khi trời chiều tắt nắng.
Ôi còn đâu những ngày xưa xa vắng!
Mộng mơ nhiều dệt ý sống trên môi,
Không biết nghe, không biết đếm đơn côi.
Hãnh diện thấy đời tôi là trên cả.
Và bây giờ ngỡ ngàng trong xa lạ
Nai lạc rừng khóc vã mắt quầng thâm
Cúi mặt nghe hồn nức nở thì thầm
Làm dấu thánh cầu mong ngày mai đẹp...
Như dập dìu, như đe dọa hồn tôi.
Mở mắt ra, hướng nhìn chốn xa xôi,
Mù mịt quá tương lai mù mịt quá.
Ôi quanh tôi những con người xa lạ,
Ném tia nhìn thương hại về tôi ,
Thân lạc loài với kiếp sống đơn côi.
Nhặt từng mảnh tình thừa tôi sống đỡ.
...................
Có những lúc tôi muốn mình ngừng thở,
Để quên đi những ngày tháng tủi buồn.
Tiếng thương tôi chỉ là tiếng nói suông,
Còn sự thật, muôn đời không thay đổi.
Cao sanh ơi, con làm chi nên tội.
Khéo đọa đày khi tuổi trẻ còn thơ.
Suốt cuộc đời cam sống cảnh bơ vơ,
Từ mơ vọng đến tình thơ đều hỏng cả.
Đối với tôi tình ví như nước lả ,
Chẳng sắc màu, chẳng một chút nồng hương.
Cuộc đời tôi chẳng có tình thương,
Dù một thứ tình đơn giản nhất.
Ôi nước mắt, cuộc đời là nước mắt ,
Để lòng tôi quặn thắt đau thương.
Tôi sinh ra chỉ nhận lấy tai ương ,
Với một mớ thịt xương chờ giẫy chết.
Đêm xuống lắng nghe hồn rên xiết ,
Khóc tỉ tê cho thân phận lạc loài.
Đây một thân thể sòng sòai,
Không ý sống, không một tia hy vọng.
Đối với tôi bây giờ không còn mộng ,
Vì bao giờ mộng thật cũng xa nhau.
Một chiều lên là một thoáng thương đau ,
Vì mộng vỡ, tình ngã màu nắng úa.
Trong hồn tôi một nỗi buồn muôn thuở,
Cứ dày dò, cứ cấu xé tìm đau.
Vì ngày mai thì chẳng biết ra sao?
Nhưng hiện tại đời tôi sao lắm nỗi
Đó cuộc tình đầu vỡ lỡ,
Đây chỉ còn những hương nhạt màu yêu
Lòng của tôi giờ đã đóng rong rêu
Tim tê dại khi trời chiều tắt nắng.
Ôi còn đâu những ngày xưa xa vắng!
Mộng mơ nhiều dệt ý sống trên môi,
Không biết nghe, không biết đếm đơn côi.
Hãnh diện thấy đời tôi là trên cả.
Và bây giờ ngỡ ngàng trong xa lạ
Nai lạc rừng khóc vã mắt quầng thâm
Cúi mặt nghe hồn nức nở thì thầm
Làm dấu thánh cầu mong ngày mai đẹp...