Lời Anh (2)

Tác giả: PHẠM KHANG

Em thân yêu!

Khoảnh khắc là cái chớp mắt đa tình của thơ…nhưng xem ra nó sống lâu hơn thế. Có những khoảnh khắc làm nên vẻ huy hoàng của cuộc đời hệt như nó là sân khấu của một đời ta khát vọng. Khoảnh khắc khi con tàu đắm và chỉm nghỉm dưới đáy biển sâu tạo nên cái bi tráng không ai mong đợi…

Nhưng đó là khúc bi tráng đến thơ cũng bất lực và người ta run lên vì sợ vì thương cảm vì đớn đau vượt ra ngoài xác thân…Khoảnh khắc khi em trao cho anh nụ hôn là cái đẹp huy hoàng của tình ái…anh tin hoa cũng trở nên khiêm nhường vào thời khắc trọng đại này…Đó là những khoảnh khắc vẫn xảy ra luôn xảy ra và nếu có lòng tin ta sẽ thấy nó đẹp hoặc bi tráng hơn cả những câu chuyện phịa ở đời…

Khoảnh khắc của cái đẹp còn nhiệm mầu và kinh ngạc hơn thế. Không có gì xóa bỏ và dẹp được cái đẹp khi nó hưng khởi như một thứ quyền năng có tính cai trị và áp bức. Bản thân cái đẹp luôn là sự hoàn hảo của tất cả cái vô lý vượt ra ngoài tư duy tầm thường, sự dung tục và lòng đố kị muôn kiếp làm tổ nơi những tâm hồn tăm tối, tội lỗi. Ví như em xinh đẹp đó là sự lãng mạn của tạo hóa và cả các lời tuyên ngôn của ngôn từ nữa…Hãy đẹp đi em nhé. Hãy ngủ ngon và thức dậy tưng bừng trong niềm hoan lạc mê say tơi bời của cái đẹp hóa thân em à.

Khoảnh khắc của người và quỷ thì chỉ có rượu mới biết được căn nguyên. Chúa – Phật…các tôn giáo…các thiên thần luôn tôn thờ cái đẹp…như em một đời thơm thảo trong hồn…sáng trong ý nghĩ và nụ cười như muôn ngàn hoa sẽ là cái đích đến của thơ ca nhạc họa…để được chết một cách hoành tráng và anh hùng trong bùa mê của nghệ thuật vô biên…!
Chưa phân loại
Uncategorized