Tác giả: PHẠM KHANG
Em thân yêu!
Em như ngọn đèn hồng tô lên đời anh những ánh màu hy vọng…Anh đã qua những vùng tối tăm tưởng như phút chốc biến thành tông đồ của quỷ sứ…
Qủy sứ là sự lộng ngôn vĩ đại nhất mà loài người xưa nay dành tặng cho nó…anh biết thế nên nhiều lúc cũng muốn thử xem cái đáng ghét đáng tởm và tàn ác của nó như thế nào…
Nhưng ánh sáng từ em đã gọi anh trở lại…anh trở về hiền lành như ngọn cỏ mềm dưới chân em dịu dàng và vô cùng xinh đẹp…Ôi em của anh…!
Em như ngàn hoa rợp bóng nồng say vi diệu mà anh chỉ còn biết ơn trời đất và cuộc sống này đã không nhàm chán không khô khan đưa anh đến miền sung sướng của ái tình…
Những bông hoa như muốn nói với anh rằng anh là cái tình mà hoa đã cho, anh là cái cớ mà hoa chung tình, anh là đoạn kết đẹp nhất cho một đời hoa ngát hương và lộng lẫy…Ôi em của anh…!
Em như vầng trăng đêm nay tỏa sáng dịu êm và ban phát những đôi cánh của THẦN ÁI TÌNH cho loài người vượt qua tầm thường và tăm tối…
Em đã sáng và sáng mãi nơi bờ môi của muôn hồn xinh thơm phức nồng nàn nơi nhân gian neo đậu những lòng trai tình gái…
Và anh chỉ còn biết là anh đã được cứu vớt từ tấm lòng em đôn hậu tha thiết hy sinh…Ôi em của anh…!
Em như ngọn đèn hồng tô lên đời anh những ánh màu hy vọng…Anh đã qua những vùng tối tăm tưởng như phút chốc biến thành tông đồ của quỷ sứ…
Qủy sứ là sự lộng ngôn vĩ đại nhất mà loài người xưa nay dành tặng cho nó…anh biết thế nên nhiều lúc cũng muốn thử xem cái đáng ghét đáng tởm và tàn ác của nó như thế nào…
Nhưng ánh sáng từ em đã gọi anh trở lại…anh trở về hiền lành như ngọn cỏ mềm dưới chân em dịu dàng và vô cùng xinh đẹp…Ôi em của anh…!
Em như ngàn hoa rợp bóng nồng say vi diệu mà anh chỉ còn biết ơn trời đất và cuộc sống này đã không nhàm chán không khô khan đưa anh đến miền sung sướng của ái tình…
Những bông hoa như muốn nói với anh rằng anh là cái tình mà hoa đã cho, anh là cái cớ mà hoa chung tình, anh là đoạn kết đẹp nhất cho một đời hoa ngát hương và lộng lẫy…Ôi em của anh…!
Em như vầng trăng đêm nay tỏa sáng dịu êm và ban phát những đôi cánh của THẦN ÁI TÌNH cho loài người vượt qua tầm thường và tăm tối…
Em đã sáng và sáng mãi nơi bờ môi của muôn hồn xinh thơm phức nồng nàn nơi nhân gian neo đậu những lòng trai tình gái…
Và anh chỉ còn biết là anh đã được cứu vớt từ tấm lòng em đôn hậu tha thiết hy sinh…Ôi em của anh…!