Im Lặng

Tác giả: Hồng Dương

Dòng sông chảy nước lững lờ thơ mộng...
Mảnh trăng gầy đọng ước vọng tròn căng...
Tuổi thơ qua mang nặng vết thời gian
Hồn thi sỹ đầy ngập tràn dư âm mộng

Em im lặng như trăng vàng lồng lộng
Chỉ nhìn thôi qua bóng gió dịu hiền
Im là tiên hồn thêu dệt trắm miền
Trong tĩnh lặng trong chiều về cảm xúc

Đêm im lặng không vì là bất lực
Kiếp điêu tàn hồn thử thách thời gian
Im là nhường đánh đổi cả gian nan
Im là nhịn những dối dan đau khổ

Im lặng để quên hết lời cám dỗ
Im để lòng qua bến đỗ khói sương
Lặng như trăng sáng vằng vặc đêm trường
Im là rõ... thay lời thương ngọt dịu...

Là ý thức gió ngàn bay mây níu
Cõi lặng im đời như cứu linh hồn
Lặng đợi nhau dạ nổi sóng vỗ dồn
Bao khổ lụy dập vùi chôn cõi chết

Im là tĩnh cho nỗi niềm đông kết
Để suy tư sâu tận hết mặn nồng
Im là vàng hồn đến chốn mênh mông
Cho tâm sợ cho hồn không ai hiểu !

Biển muối mặn vẫn im bao nhiêu kiểu
Người đời im mặc ai hiểu nỗi lòng
Tĩnh lặng tâm để nhớ cứ mênh mông
Như đêm vắng ươm màu hồng buổi sáng

Đất trầm mặc giữ mầm xanh chờ nắng
Người yêu người im ngậm đắng nuốt cay
Hồn yêu trăng lặng lẽ thức đêm say
Yêu em lắm... nên nói hay im lặng....

Vầng trăng sáng ai dối lòng không nặng
Áng mây hồng ai rõ đặng tình không
Buổi hoàng hôn sao tím ngắt cay nồng
Mong em hiểu lạnh mùa đông đã hết...

Sự im lặng đôi khi là cõi chết
Giết tình đời triệt hết mọi yêu thuơng
Vất bỏ đi tất cả mọi vấn vương
Đây cô độc đây đoạn trường quan ải...

Trong im lặng có ai còn ngoái lại
Cõi vô thường niềm trải tái tê chai
Im lặng cho trăng thanh thản đêm dài
Im lặng để... ươm lâu đài tình ái

Có đôi lúc chúng mình là không phải
Mong em ràng im lặng để phôi pha
Chưa phân loại
Uncategorized