Hoang Mang

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng

Hoang Mang

Nầy bạn hỡi! Hình như mang buồn bã
Dưới ráng tà ngồi đó vẻ đăm chiêu
Ta đang thổi phất phiêu lùa xác lá
Bỗng chạnh lòng thương nhớ biết bao nhiêu!

Nhớ thuở nào thật nhiều đan ý mộng
Hai chúng mình quyện bóng vượt trùng khơi
Bạn nói nói, cười cười, vui khuấy động
Giữa khung trời lồng lộng ánh trăng soi

Đôi lóng lánh ửng ngời tình sông núi
Chí kiêu hùng vượt tới đỉnh non cao
Yêu tha nhân dạt dào giăng phủ lối
Nghĩa đong đầy vời vợi tận cùng sâu

Rồi bất chợt đọng sầu nơi giữa trái
Cảnh tác tan, đau nhói trọn tâm can
Chuỗi lận đận cứ dần đeo đẳng mãi
Để ngập tràn tê tái tím toàn thân

Bạn âm thầm lang thang trên nẻo vắng
Sỏi đá dầy trĩu nặng gót chân đơn
Ngày canh cánh chập chờn cơn hụt hẫng
Đêm lạnh lùng ngậm đắng quặn từng cơn!…

Ta đã mừng linh hồn xưa của bạn
Nhập trở về, ngày tháng dựng khung mơ
Phả u ám mịt mờ vào xa thẳm
Hái ánh vàng trộn nắn những vần thơ…

Thế mà sao bây giờ nơi ánh mắt
Hãy còn đây chất ngất nỗi buồn loang
Khiến ta phải hoang mang trong khoảnh khắc
Sợ rồi đây bạn có vỡ cung đàn?...


29/6/2018
Nguyễn Thành Sáng
Chưa phân loại
Uncategorized