Tác giả: Thành Quí
CÓ LẺ
Có lẻ trần đời chẳng thích thơ.
Nên lòng thi sĩ biết tìm ai.
Gửi lấy muôn vàng câu nói đó.
Để nhẹ tâm người cõi mộng mơ.
Có lẻ chẳng ai thích phong trần.
Mà vâng cuộc sống có màu xanh?
Nhiều khi sương gió thầm rơi lệ.
Lại viết thơ đời gửi cố nhân.
Có lẻ đời ta thi sĩ nghèo.
Quạnh hiu câu chữ cũng bằng không.
Nhạt lắm yêu thương người có hiểu.
Ngoảnh mặt sao đành để ngó theo.
Có lẻ giờ đây lắm mối sầu.
Tình đi bạn bỏ lắm buồn sâu.
Bỏ sao cho hết đời phiêu lãng.
Bỏ xuống lại rồi để dạ âu.
Có lẻ muôn lời ta có lẻ.
Cũng chỉ ưu tư với lệ sầu.
Tôi biết đời kia đâu có lẻ.
Mà chỉ tình tôi đã nhạt màu
Có lẻ trần đời chẳng thích thơ.
Nên lòng thi sĩ biết tìm ai.
Gửi lấy muôn vàng câu nói đó.
Để nhẹ tâm người cõi mộng mơ.
Có lẻ chẳng ai thích phong trần.
Mà vâng cuộc sống có màu xanh?
Nhiều khi sương gió thầm rơi lệ.
Lại viết thơ đời gửi cố nhân.
Có lẻ đời ta thi sĩ nghèo.
Quạnh hiu câu chữ cũng bằng không.
Nhạt lắm yêu thương người có hiểu.
Ngoảnh mặt sao đành để ngó theo.
Có lẻ giờ đây lắm mối sầu.
Tình đi bạn bỏ lắm buồn sâu.
Bỏ sao cho hết đời phiêu lãng.
Bỏ xuống lại rồi để dạ âu.
Có lẻ muôn lời ta có lẻ.
Cũng chỉ ưu tư với lệ sầu.
Tôi biết đời kia đâu có lẻ.
Mà chỉ tình tôi đã nhạt màu