Tác giả: Phù Dung
Cô xấu quá tôi không thèm nhớ nữa
Kể từ ngày cô bỏ xứ ra đi
Đã mấy độ trăng lên rồi trăng vữa
Chờ tin cô như thể ngóng tình si
Cây cầu cũ bắt ngang dòng sông nhỏ
Nước lăn tăn cau có đôi mày chau
Cầu nhớ gót chân trần cầu chán thở
Sông nhớ người sông đã lở bến sau
Bên xứ lạ bây chừ cô có nhớ
Thuở chúng mình hai đứa chạy tìm trăng
Trăng mười sáu trăng tròn trăng bỡ ngỡ
Trăng bây giờ trăng úa trăng buồn chăng?
Tôi còn giữ mấy bài thơ dang dở
Cô đưa tôi bảo viết tiếp giùm cô
Thơ đã đủ nhưng hồn sao vẫn khổ
Viết xong rồi tôi biết gửi nơi mô?
Mùa gió chướng sắp về đem cơn lũ
Tôi mỏi hơi mong gió chở hồn xưa
Đời bên đó cho dù nắng hay mưa
Xin có lúc nghiêng đời thăm bạn cũ!
PD*2005
Kể từ ngày cô bỏ xứ ra đi
Đã mấy độ trăng lên rồi trăng vữa
Chờ tin cô như thể ngóng tình si
Cây cầu cũ bắt ngang dòng sông nhỏ
Nước lăn tăn cau có đôi mày chau
Cầu nhớ gót chân trần cầu chán thở
Sông nhớ người sông đã lở bến sau
Bên xứ lạ bây chừ cô có nhớ
Thuở chúng mình hai đứa chạy tìm trăng
Trăng mười sáu trăng tròn trăng bỡ ngỡ
Trăng bây giờ trăng úa trăng buồn chăng?
Tôi còn giữ mấy bài thơ dang dở
Cô đưa tôi bảo viết tiếp giùm cô
Thơ đã đủ nhưng hồn sao vẫn khổ
Viết xong rồi tôi biết gửi nơi mô?
Mùa gió chướng sắp về đem cơn lũ
Tôi mỏi hơi mong gió chở hồn xưa
Đời bên đó cho dù nắng hay mưa
Xin có lúc nghiêng đời thăm bạn cũ!
PD*2005