Tác giả: Trinhcamle
Em đến Đà Lạt... gọi về
Anh nghe gió cuốn bộn bề trong phôn
Anh nghe tiếng lá vỡ giòn
Và nghe từng bước dốc mòn em qua
Chừng như lãng đãng sắc hoa
Phía sau lưng...mimosa hé cười
Cuối mùa phượng tím xinh tươi
Vẫn trải thảm đợi chân người rất quen
Chừng như nhạc ngựa leng keng
Thoảng trôi về phía đường ven bờ hồ
Đồi thông lắm đoạn nhấp nhô
Hai ta ngày ấy vẫn chờ đợi nhau
Vội gì em lại bước mau
Đợi anh ngày cũ gởi câu ân tình
Vội gì em chỉ một mình
Mà không nhớ tiếng thập thình con tim
Ước gì vững chãi cánh chim
Chao qua sương gió anh tìm đến em
Trao em một nụ ướt mềm
Tựa vai nhau đứng bên thềm ngắm trăng
Anh nghe gió cuốn bộn bề trong phôn
Anh nghe tiếng lá vỡ giòn
Và nghe từng bước dốc mòn em qua
Chừng như lãng đãng sắc hoa
Phía sau lưng...mimosa hé cười
Cuối mùa phượng tím xinh tươi
Vẫn trải thảm đợi chân người rất quen
Chừng như nhạc ngựa leng keng
Thoảng trôi về phía đường ven bờ hồ
Đồi thông lắm đoạn nhấp nhô
Hai ta ngày ấy vẫn chờ đợi nhau
Vội gì em lại bước mau
Đợi anh ngày cũ gởi câu ân tình
Vội gì em chỉ một mình
Mà không nhớ tiếng thập thình con tim
Ước gì vững chãi cánh chim
Chao qua sương gió anh tìm đến em
Trao em một nụ ướt mềm
Tựa vai nhau đứng bên thềm ngắm trăng