Tác giả: Nguyễn Phan Nhật Nam
Thương em đôi mắt gợn buồn,
Làm anh ray rứt bước đường tha hương.
Tay gầy gọi sóng trùng dương,
Thương em từng sợi tóc vương rủ hồn.
Làm anh nhớ nắng Sàigòn,
Nhớ lần lỡ hẹn giận hờn xa nhau.
Thương em gót ngọc qua cầu,
Áo dài trong gió phủ màu thời gian.
Bước chân em động gió ngàn,
Má hồng ửng nét vội vàng tình xuân.
Thương em dáng nhỏ ân cần,
Như làn hương thoảng chợt gần chợt xa.
Vườn nhà ai đó nở hoa,
Sắc hồng đỏ thắm có là môi em.
Thương em giọng nói êm đềm,
Ru anh ngủ giấc mơ êm cuối ngày.
Mộng mơ gối dựa vòng tay,
Tình đầu còn vị ngọt say của đời.
Cho em cái tuổi biết cười,
Thương em một ánh trăng ngời hồ Thu.
14 tháng 8, 1995
Nguyễn Phan Nhật Nam
Làm anh ray rứt bước đường tha hương.
Tay gầy gọi sóng trùng dương,
Thương em từng sợi tóc vương rủ hồn.
Làm anh nhớ nắng Sàigòn,
Nhớ lần lỡ hẹn giận hờn xa nhau.
Thương em gót ngọc qua cầu,
Áo dài trong gió phủ màu thời gian.
Bước chân em động gió ngàn,
Má hồng ửng nét vội vàng tình xuân.
Thương em dáng nhỏ ân cần,
Như làn hương thoảng chợt gần chợt xa.
Vườn nhà ai đó nở hoa,
Sắc hồng đỏ thắm có là môi em.
Thương em giọng nói êm đềm,
Ru anh ngủ giấc mơ êm cuối ngày.
Mộng mơ gối dựa vòng tay,
Tình đầu còn vị ngọt say của đời.
Cho em cái tuổi biết cười,
Thương em một ánh trăng ngời hồ Thu.
14 tháng 8, 1995
Nguyễn Phan Nhật Nam