Thế Giới Này Nào Của Riêng Ai

Tác giả: Quan Dương

Khu chung cư căn phòng ẩm chật
Gã đàn ông đến từ Việt Nam
Có con gián là dân bản gốc
Có ban ngày và có ban đêm

Hắn mỗi sáng nấu tô mì gói
Đun cà phê trên ngọn lữa buồn
Múc muỗng đường pha bằng ký ức
Quậy tháng ngày tiếng muỗng loong coong

Nâng tách hớp cô đơn từng ngụm
Uống nỗi nhà tăm cá bóng chim
Đôi đủa gắp cọng mì đất nước
Nhai điểm tâm trợn trạo nỗi buồn

Con gián chia cọng mì rơi vãi
Như một phần thân thể Việt Nam
Hai cọng râu nhíu mày chụm lại
Cuộc sinh tồn như một phản năng

Hắn mỗi tối trùm chăn kín mít
Chiếc nệm giường cọt kẹt kêu đau
Uống không cạn, uống hoài nước mắt
Tháng ngày qua lặng lẽ bạc đầu

Con gián đứng nhìn từ kẹt cữa
Lắng im chia những tiếng thở dài
Phòng ẩm chật ngăn hai thế giới
Thế giới nào là của riêng ai ?

Thế giới nào là của riêng tôi ?
Xuân khều động vết thương nưng mủ
Cục bông gòn nhúng lên lịch sử
Vết bầy nhầy không kéo da non

Quê nhà tôi bên kia đại dương
Cách bên này một bờ biển động
Vành biển máu một thời tang trắng
Phủ lãng quên trên những oan hồn

Những cuộc tình mỏng như khói sương
Là khói mây tụ về hậu kiếp ?
Mò chai rượu nữa khuya bật nút
Nhớ đen thui con mắt hạt huyền

Đêm xuân này đứng ở khoảng không
Không gia cư cũng không tổ quốc
Đứng tứ trụ hai chân bám chặt
Đội trên đầu nữa mảng trời xa

Đêm dật dờ như một thây ma
Hả họng hú tiếng gào thăm thẳm
vào vủ trụ. Vọng lời im lặng
Có còn ai nghe một lời gào ?

Còn. Còn đây con gián lêu bêu
Trố ngạc nhiên vào lời hắn hét
Ôi! Chữ nghĩa hiển nhiên hắn thật
Nhưng được gì ? Hỡi những lời thơ ?

Thời gian trôi trở lại bao giờ ?
Thời gian không trở lại bao giờ

1/99
Chưa phân loại
Uncategorized