Tác giả: Quan Dương
Ngày chủ nhật sẽ là ngày tẻ nhất
Kim đồng hồ treo ngược đỉnh nhớ nhung
Mưa ướt sũng trên chỗ nằm lạnh cóng
Đau đáu trời nhớ giọng nói rưng rưng
Vũ Anh
Cuối tuần nằm nướng không buồn dậy
Lắng nghe mưa rớt từ bên ngoài
Lòng chợt mềm như khoai luộc chín
Ba điều bốn chuyện nhớ khơi khơi
Nhớ nụ cười em như giọt nước
Đọng trong tiềm ức còn trong veo
Mưa quăng lên mái nghe sàn sạt
Chủ nhật trôi theo chiếc nệm giường
Mưa như xỏ lỗ qua khe cửa
Luồn lạnh từ đầu xuống sống lưng
Lắc thử bánh chè xương nhão nhoẹt
Tủi lòng chiếc gối kẹp vào chân
Đồng hồ tích tắc đều trên vách
Theo nhịp tử sinh gõ phủ đầu
Đâu thoát khỏi già theo kim nhích
Sao chẳng phó đời cho biển dâu
Tiếc nuối gì đây hồn mãi nhặt
Thời gian em rớt lại phía sau
Sáng nay chủ nhật chân kẹp gối
Trong mưa rúc rích tiếng em cười
Hồn đụn sầu như mây đụn khói
Em về mở cửa tuổi hai mươi
Em về. Ngửi lại mùi hoa lý
Nhưng trễ mất rồi. Tôi, bóng câu.
Quan Dương
Kim đồng hồ treo ngược đỉnh nhớ nhung
Mưa ướt sũng trên chỗ nằm lạnh cóng
Đau đáu trời nhớ giọng nói rưng rưng
Vũ Anh
Cuối tuần nằm nướng không buồn dậy
Lắng nghe mưa rớt từ bên ngoài
Lòng chợt mềm như khoai luộc chín
Ba điều bốn chuyện nhớ khơi khơi
Nhớ nụ cười em như giọt nước
Đọng trong tiềm ức còn trong veo
Mưa quăng lên mái nghe sàn sạt
Chủ nhật trôi theo chiếc nệm giường
Mưa như xỏ lỗ qua khe cửa
Luồn lạnh từ đầu xuống sống lưng
Lắc thử bánh chè xương nhão nhoẹt
Tủi lòng chiếc gối kẹp vào chân
Đồng hồ tích tắc đều trên vách
Theo nhịp tử sinh gõ phủ đầu
Đâu thoát khỏi già theo kim nhích
Sao chẳng phó đời cho biển dâu
Tiếc nuối gì đây hồn mãi nhặt
Thời gian em rớt lại phía sau
Sáng nay chủ nhật chân kẹp gối
Trong mưa rúc rích tiếng em cười
Hồn đụn sầu như mây đụn khói
Em về mở cửa tuổi hai mươi
Em về. Ngửi lại mùi hoa lý
Nhưng trễ mất rồi. Tôi, bóng câu.
Quan Dương