Tác giả: Đặng Ngọc Ngận
Tôi...
Tôi. chỉ tôi không một người nào giống. là riêng tôi. là duy nhất giữa cuộc đời. tôi. dù thế bước đi trong dịu vợi. như ngọn “cỏ ngông nghênh” lăn...
Tự Nhiên Muốn Khóc Thật To
Tự nhiên muốn khóc thật to. để mình thấy không còn gì lo sợ nữa. tự nhiên thèm ánh nhìn bên bếp lửa. độ giao thừa về nhà ai đốt vi vu. tự nhiên thèm...
Tuổi Hai Mươi
Tuổi hai mươi. lá tơ chồi ướp nhụy. nhẹ nhàng hương lan tỏa ngân nga. tuổi hai mươi trăng lõa thể… ngọc ngà. như nét sắc trong cành dao ôm bóng...
Van Anh Đấy
Van anh đấy. đừng nói yêu em nữa. đừng vội vàng phe phẩy cái nhớ mong. van anh đừng... nói nếu đến mùa đông. ngọn lửa ấm chính là anh lấp lánh. em...
Vắng...
Anh vừa cuộn tròn nỗi nhớ. lăn vào không gian để khỏa lấp em? cái nỗi nhớ mà - anh bảo gọi - chẳng có tên. vừa lạnh lẽo vừa lạ lùng - cười đấy. con...
Về Với Mẹ
Thôi về đây với mẹ. còn bao ngày nữa đâu. mẹ ươm mấy liếp trầu. dăm hàng cau trổ quả. thôi đi về con ạ. bên xóm làng bình yên. người quê thế mà...
Viết Cho Chị - Người Đàn Bà Đất Phật...
Đau đớn khi bị đời vùi dập. ánh mắt lạnh lùng không thương tiếc xót xa. bao nhiêu lần cuộc đời sẽ đi qua. những nỗi niềm quặn đau thổn thức. khi trái...
Viết Cho Hà Nội
Hà nội của khát khao nằm im giữa giấc mơ. đã về và trở mình trong hiện hữu. đêm Phố cổ nghe sóng soài như cháy lửa. tháp rùa em như mắt của Hồ...
Viết Cho Mấy Đứa Đi Thi Đại Học
(Theo đơn đặt hàng từ nơi ..chẳng của ai...). thế là em đang bắt đầu. với cái vòng xoay nghiệt ngã. cái vòng xoay của những người xa lạ. đang nhẹ...
Viết Cho Mùa Hạ Cuối
.. tháng 5 về cho đỏ hàng phượng vỹ. cho ve ngân hát khúc râm ran. cho cành hoa xao xuyến bỗng trổ vàng. cho đáy mắt em nghẹn ngào nỗi...