Phù Vân

Tác giả: Hồng Dương

Nhìn lên đỉnh phù vân mây trắng
Kìa sắc danh hồn nặng mơ tan
Lợi tài tựa khói sương ngàn
Tình kia đày đọa đời mang nỗi sầu...

Đời là bể khổ đau oan trái
Tiền tài ư ! để lại hư danh
Vô thường như gió trên cành
Chiều sương rã cánh năm canh nhọc nhằn

Thu tàn úa ăn năn nuối tiếc
Bóng tà dương ôm xiết chân chiều
Đêm buồn cánh chiếc cô liêu
Mộng trăm năm lịm tiêu điều mê man

Danh tiếng hão mơ màng mày mặt
Sắc đời thêm héo hắt nỗi niềm
Lợi quyền xâu xé tàn đêm
Tình trong vị kỷ nổi chìm si mê

Than trách phận não nề một kiếp
Giấc ba sinh cơ nghiệp chẳng lành
Tham tàn nhục ngã trống canh
Gió khua mây đẩy tan tành mưa tuôn

Muôn kiếp bẩn vở tuồng gian dối
Áng phù vân chìm nổi hoang mê
Lợi tình danh sắc ủ ê
Hồn đeo gông nặng đường về mộ xanh

Phù vân cảnh chành bành gian thế
Bụi trần đeo bám rể ngáng lòng
Sắc tình dục lợi long đong
Phong trần danh nghĩa bềnh bồng mây bay....
Chưa phân loại
Uncategorized