Tác giả: Quan Dương
Ta rinh nỗi buồn ra sông biển
Ta quẳng nỗi buồn xuống biển sông
Bỗng nhiên ta thấy sông và biển
Chìm ngập buồn ta trong mênh mông
Ta vác nỗi buồn lên đỉnh núi
Ta thả nỗi buồn bay theo mây
Bỗng nhiên ta thấy mây và núi
Ghì chặt buồn ta trong cánh tay
Buồn như xe cũ trên đường sốc
Chở cuộc đời đi qua khúc cong
Bốn bánh xe mòn không dằn nổi
Hau háu tuôn đau chưa đã từng
Đàn ông đổ máu không rơi lệ
Lệ đổ còn hơn máu chảy ra
Cứa lát dao cùn lên khúc ruột
Nhùng nhằng không đứt nỗi buồn ta
Ta cõng nỗi buồn đi chân đất
Ta dẫm nỗi buồn lên cỏ cây
Bỗng nhiên ta thấy cây và cỏ
Héo hắt vàng theo gió heo may
04/07
Quan Dương
Ta quẳng nỗi buồn xuống biển sông
Bỗng nhiên ta thấy sông và biển
Chìm ngập buồn ta trong mênh mông
Ta vác nỗi buồn lên đỉnh núi
Ta thả nỗi buồn bay theo mây
Bỗng nhiên ta thấy mây và núi
Ghì chặt buồn ta trong cánh tay
Buồn như xe cũ trên đường sốc
Chở cuộc đời đi qua khúc cong
Bốn bánh xe mòn không dằn nổi
Hau háu tuôn đau chưa đã từng
Đàn ông đổ máu không rơi lệ
Lệ đổ còn hơn máu chảy ra
Cứa lát dao cùn lên khúc ruột
Nhùng nhằng không đứt nỗi buồn ta
Ta cõng nỗi buồn đi chân đất
Ta dẫm nỗi buồn lên cỏ cây
Bỗng nhiên ta thấy cây và cỏ
Héo hắt vàng theo gió heo may
04/07
Quan Dương