Nhân Văn

Tác giả: Hồng Dương

Dù trong đục dòng đời vẫn chảy
Cao thấp nào lá hẵn màu xanh
Dù là phàm tục tu hành
Đắng cay chua chát cũng đành sống thôi...

Trong giông bão thấy đời tan nát
Kiếp nhân sinh xơ xác điêu tàn
Dòng đời trôi nổi quan sang
Nắng mưa tăm tối lầm than kiếp người

Tai như điếc miệng cười nham nhỡ
Mắt đưa nhìn ôm nợ gió sương
Buốt bầm lòng dạ vấn vương
Khát khao một tí tình thương với đời....

Chết là hết chơi vơi cõi thực
Mãi âm thầm trong ngục tối om
Thu qua đông đến lưng còm
Mắt tai mờ mỏi tóc cồn hoa râm...

Có những lúc lặng câm không hỏi
Thấy cuộc đời đau nhói tâm can
Lòng người vị kỷ sói lang
Miệng mồm ngon ngọt lòng hoang đàng lòng

Có vinh nhục mênh mông trần thế
Lúc được thua dâu bể mênh mang
Đói nghèo xen kẽ giàu sang
Như âm dương nghịch ngả đàng muôn phương

Ta vẫn bước trên đường tấp nập
Trọn kiếp người bầm dập mưu sinh
Tu thân tích đức ươm tình
Mặc đời xao động thân hình thương đau


Dòng đời chảy dãi dầu mưa nắng
Trôi vào hồn nghĩa nặng tình nhân
Yêu thương là vị ngưng trầm
Nghĩa nhân trí tín lặng thầm đời say...

Nghĩa là lẽ điều hay ý đẹp...
Nhân là tình phải phép lòng ân...
Trí tài khai phá trần gian...
Đúng sai nghĩa tận tín cần niềm tin

Hồn người động trăm nghìn
cung bậc
Phẩm giá nào bút mực ghi tên
Tình trao cho gửi xa miền
Đúng sai ai tỏ thiện hiền nhân văn
Chưa phân loại
Uncategorized