Ngậm Ngùi

Tác giả: Quan Dương

Chiếc xe đò rùng mình nín thở
Quẳng xuống đường một nhúm xương khô
Gã lính ngụy lưu đày ngơ ngác
Chưa dám tin mình đã trở về

Gã băng qua mùa đông vào phố
Nắng loe hoe đậu ngã ba đường
Chiều ngủ vùi trên manh áo vá
Có con chim cất tiếng chào buồn

Dãy bạc hà hom hem còm cõi
Lén thì thào lúc gã đi qua
Vàng thiêm thiếp thẫn thờ lá đợi
Chút mong manh xuân ấm chợt về

Chiếc cầu nơi tuổi thơ đánh rớt
Đám lục bình khóc ướt dòng sông
Gã lục lọi tìm trong ký ức
Bạn bè xưa ai mất ai còn ?

Cây trụ điện đứng nơi góc chợ
Gánh cặp loa ruột thắt gan bầm
Hát ra rả vạn lời mị ngữ
Còn riêng mình mòn mỏi tháng năm

Gã thờ thẫn tìm căn nhà cũ
Người thân quen tản lạc muôn phương
Trời lồng lộng cao không với tới
Giẫm cuộc đời gãy vụn dưới chân

Con chó già ngồi chơi trước cửa
Ngửi hơi quen lúc lắt đuôi chào
Chiếc áo mặc lác bươm từng mảng
Con ruồi bay quanh mũi lao đao

Người công an trông coi khu vực
Biết gã về vác súng đến săn
Con chó nãn nhắm nghiền mắt đói
Chuyện thường ngày nên chẳng quan tâm

Quan Dương
Chưa phân loại
Uncategorized