Nắng Tắt

Tác giả: Hồng Dương

Kìa tia nắng giữa vô minh thầm lặng
Đan vào thơ vị mặn ngọt hương ngời
Lặng mà nghe nắng đậu xuống biển khơi
Cho sóng vỗ ánh vơi đầy lấp lánh ...

Cũng tia nắng buổi hoàng hôn mỏng mảnh
Vệt sáng mờ ảo ảnh ở trong mây
Nếu một ngày nắng ốm đậu vai gầy
Miền cổ tích có ngây hồn hương dại...

Kìa ánh nắng cứ bay đi mê mãi
Mắt vô hồn mắt ngại bóng giai nhân
Sợ làn da không lên sắc trắng ngần
Chiều len lén nắng trầm buồn tím ngắt

Tìm tri kỷ buổi hoàng hôn vội tắt
Nặng kiếp người nắng hắt bóng mờ phai
Hạt sương ngưng trên mi mắt cong dài
Đêm đầy đặn ngực giai nhân tươi mát

Miền có có không không như thơ nhạc
Âm qua miền nắng dạt bến tương tư
Cho mắt nhìn trong tiên cảnh ảo hư
Đôi bờ ngã từ từ vào quên lãng ...

Tia nắng tắt để đêm trăng tỏa sáng
Ngọc ngà trưng cho choáng ngợp thánh thần
Trải nhớ thương trên cành là thiên văn
Đêm trầm mặc một ân tình miên viễn...
...
Chưa phân loại
Uncategorized