Man Mác

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng

Man Mác

Nghiêng nghiêng dáng, xoè cành thon thả
Một phần xanh, giờ đã héo hon
Cánh ngàn thoang thoảng từng cơn
Mơn man, rung lắc, chập chờn tỉnh mê...

Đông đã đến, kéo về chầm chậm
Nắng như mừng, hụt hẫng triền miên
Gom hừng hực cất tầng trên
Dưới loang ấm áp, mông mênh nhẹ nhàng

Trăm tia sợi tơ vàng lấp loé
Tợ tiếng lòng khe khẽ gọi mơ
Chìm sâu vào chốn mịt mờ
Bỏ Mai quạnh quẽ bên bờ giá đông

Sương loáng thoáng phơi dòng đợi bốc
Vài lá khô chờ lốc rụng rời
Đong đưa, giũ hạt, chơi vơi
Hồn hoa canh cánh chuỗi đời gió mưa

Rồi đây sẽ giữa mùa băng tuyết
Nỗi âm thầm, da diết nghẹn đau
Bóng Ai khuất tận chân cầu
Để đầy thương nhớ, ngập sầu vấn vương...

Ngụm giọt đắng, chạnh buồn man mác
Tuổi từ từ sắp mất nữa đây
Bánh xe Tạo Hoá vòng xoay
Phù vân lặng lẽ tháng ngày đổi thay

Muối điểm trắng, thêm vài điểm trắng
Chuyện ân tình thêm nặng, thêm thu
Mà ôi! Cứ mãi thẫn thờ
Dòng sông bến nước, con đò nơi đâu...


13/10/2019
Nguyễn Thành Sáng
Chưa phân loại
Uncategorized