Tác giả: Mặc Tiêu Phong
Có khi nào em bất chợt nhớ đến anh
Như nổi nhớ giản đơn của tình nhân không nhỉ !
Rồi cồn cào, lo lo như kẻ yêu xa chìm trong mộng mị
Và vô cớ dỗi hờn trong tin nhắn để làm ngơ…
Có khi nào em đã thấy thương anh
Như cô thôn nữ, bẽn lẽn thương anh nông phu trên ruộng lúa
Thương nắng đồng quê vào mùa đơm vàng, trãi dài thảm lụa
Bình dị chân tình cay đẫm giọt mồ hôi.
Mà …
Trời đất vạn đời luôn hoà quyện em ơi !
Có gió, có mây ; có núi, có sông…
Mà ngàn trùng cũng tuần hoàn là nước.
Như tình yêu xưa nay lấy thuỷ chung là một
Uống ngụm chung dòng giữa đất Việt yêu thương.
Dù Em và Anh
Cả hai đều đang xa lắc ở hai phương
Chẳng phải đã cùng lớn lên
Hằng ngày uống chung dòng nước ngọt trên đất mẹ ?
Có kỷ niệm, có ước mơ của những đứa bé
Mang ấp ủ, trưởng thành, dưới khắc nghiệt bao mùa nắng mưa…
Chỉ tiếc rằng, ta chưa được như người xưa
Bèo nước gặp nhau vì kỳ ngộ cùng nâng ly rồi hẹn hứa
Thấy Duyên ở trong đời, một lần tình cờ lòng mãi khó phai phôi.
Và em ơi !
Em thử hỏi thật lòng mình
Có khi nào em chỉ muốn lấy anh thôi
Làm người vợ hiền bên kẻ miền quê không giàu danh lợi
Cho chúng ta bắt đầu một cuộc sống mới
Sống đơn giản mặn mà, chòm xóm đến hoà vui…
Cỏ dại ngập bờ, con Cuốc hát chung đôi
Chỉ cũ luồn kim khép mí không còn vá đôi vạt áo
Nhưng có bàn tay ta chắc chắn không còn lo cơm gạo
Chỉ còn nắng ngày mùa cây trái trĩu sum xuê
Vậy …
Em có dám cùng anh
Lấy bao khó khăn trong đời hoá thành đơn giản
Bình dị, chân tình mà vững trải yêu thương
Ta tự làm giàu mình trên mảnh đất quê hương
Gom lối sống cuồng quay chất vào góc nhỏ
Để thỉnh thoảng ngẫm nhìn mới thấy được chim dang cánh tự do
Đời sống quê nhà đơn giản lắm em ơi !
Với sức trẻ, đôi tay, vườn cây sẽ trĩu đầy hoa trái
Đồng lúa xanh tươi, bướm ong rộn ràng nông trại
Tiếng máy vào mùa vang rẫy mía, bãi ngô…
Anh nghe bé học bài giọng bập bẹ bi pô
Từ xa lắc của tương lai vọng lại
Và em hoá thành người mẹ hiền mãi mãi
Nhờ nỗi nhớ bất chợt ghép lại một thành hai !
Mặc Tiêu Phong
01.12.017
Như nổi nhớ giản đơn của tình nhân không nhỉ !
Rồi cồn cào, lo lo như kẻ yêu xa chìm trong mộng mị
Và vô cớ dỗi hờn trong tin nhắn để làm ngơ…
Có khi nào em đã thấy thương anh
Như cô thôn nữ, bẽn lẽn thương anh nông phu trên ruộng lúa
Thương nắng đồng quê vào mùa đơm vàng, trãi dài thảm lụa
Bình dị chân tình cay đẫm giọt mồ hôi.
Mà …
Trời đất vạn đời luôn hoà quyện em ơi !
Có gió, có mây ; có núi, có sông…
Mà ngàn trùng cũng tuần hoàn là nước.
Như tình yêu xưa nay lấy thuỷ chung là một
Uống ngụm chung dòng giữa đất Việt yêu thương.
Dù Em và Anh
Cả hai đều đang xa lắc ở hai phương
Chẳng phải đã cùng lớn lên
Hằng ngày uống chung dòng nước ngọt trên đất mẹ ?
Có kỷ niệm, có ước mơ của những đứa bé
Mang ấp ủ, trưởng thành, dưới khắc nghiệt bao mùa nắng mưa…
Chỉ tiếc rằng, ta chưa được như người xưa
Bèo nước gặp nhau vì kỳ ngộ cùng nâng ly rồi hẹn hứa
Thấy Duyên ở trong đời, một lần tình cờ lòng mãi khó phai phôi.
Và em ơi !
Em thử hỏi thật lòng mình
Có khi nào em chỉ muốn lấy anh thôi
Làm người vợ hiền bên kẻ miền quê không giàu danh lợi
Cho chúng ta bắt đầu một cuộc sống mới
Sống đơn giản mặn mà, chòm xóm đến hoà vui…
Cỏ dại ngập bờ, con Cuốc hát chung đôi
Chỉ cũ luồn kim khép mí không còn vá đôi vạt áo
Nhưng có bàn tay ta chắc chắn không còn lo cơm gạo
Chỉ còn nắng ngày mùa cây trái trĩu sum xuê
Vậy …
Em có dám cùng anh
Lấy bao khó khăn trong đời hoá thành đơn giản
Bình dị, chân tình mà vững trải yêu thương
Ta tự làm giàu mình trên mảnh đất quê hương
Gom lối sống cuồng quay chất vào góc nhỏ
Để thỉnh thoảng ngẫm nhìn mới thấy được chim dang cánh tự do
Đời sống quê nhà đơn giản lắm em ơi !
Với sức trẻ, đôi tay, vườn cây sẽ trĩu đầy hoa trái
Đồng lúa xanh tươi, bướm ong rộn ràng nông trại
Tiếng máy vào mùa vang rẫy mía, bãi ngô…
Anh nghe bé học bài giọng bập bẹ bi pô
Từ xa lắc của tương lai vọng lại
Và em hoá thành người mẹ hiền mãi mãi
Nhờ nỗi nhớ bất chợt ghép lại một thành hai !
Mặc Tiêu Phong
01.12.017