Tác giả: Donna Mai Hồng Thu
Đừng suy diễn, thôi xin ngừng suy diễn,
Tâm tư tôi là ngàn miếng mảnh rời,
Có ghép chung, đã là những chơi vơi...
Của những thoáng, trong quãng đời nhiều nét.
Đừng kết luận, đừng vội mà thương/ghét,
Vui hay buồn, xấu tốt...chỉ thoáng thôi...
Tôi là tôi...mãi mãi vẫn là tôi,
Một nền tảng, đã định rồi...khó hiểu...
Dẫu khó hiểu...nhưng điều lành không thiếu,
Dẫu tâm tư vẫn thừa thiếu sân si,
Nhưng bản thân đã đủ hiểu...cần gì?
Đang cố gắng sống lành vì ơn phước...
Những ơn phước chính bản thân góp được,
Chẳng vì mình, ... không mơ ước xa xôi..
Bỏ lợi danh, an phận, bỏ bồi hồi...
Tầm thường lắm...nên xin thôi...suy diễn!
December 6th, 2016
Tâm tư tôi là ngàn miếng mảnh rời,
Có ghép chung, đã là những chơi vơi...
Của những thoáng, trong quãng đời nhiều nét.
Đừng kết luận, đừng vội mà thương/ghét,
Vui hay buồn, xấu tốt...chỉ thoáng thôi...
Tôi là tôi...mãi mãi vẫn là tôi,
Một nền tảng, đã định rồi...khó hiểu...
Dẫu khó hiểu...nhưng điều lành không thiếu,
Dẫu tâm tư vẫn thừa thiếu sân si,
Nhưng bản thân đã đủ hiểu...cần gì?
Đang cố gắng sống lành vì ơn phước...
Những ơn phước chính bản thân góp được,
Chẳng vì mình, ... không mơ ước xa xôi..
Bỏ lợi danh, an phận, bỏ bồi hồi...
Tầm thường lắm...nên xin thôi...suy diễn!
December 6th, 2016