Tình Lặng

Tác giả: Phuong Vuong

Biết mây bay có bao giờ mây nói
Ta dại khờ khi nhờ mây hỏi ai
Có nhớ ta khi đêm về gối chiếc
Riêng bên này ta thương tiếc nhớ ai.

Biết là gió không bao giờ nói chuyện
Nhưng trong lòng lại muốn gió giúp ta
Nói với ai rằng ta yêu người lắm
Gió ậm ờ gió không nói hộ ta.

Biết là nắng chỉ luôn luôn thiêu đốt
Ta lỡ nhờ, ôi nắng đốt tình ta
Để cho ta nhạt nhoà đôi mi ướt
Thương nhớ người, người có biết nhớ ta.

Biết là mưa thì trời buồn trời khóc
Khóc một mình chứ có nói cùng ai
Nhưng mà ta lại nhờ mưa giúp đỡ
Nói với người, ta buồn khóc giống mưa.

Trăng lên cao trăng mĩm cười e thẹn
Ta cậy nhờ trăng nói ta yêu ai
Trăng bay đi ta tưởng rằng trăng nói
Mãi bây giờ trăng lại nói trăng quên.

Phuong Vuong

Chưa phân loại
Uncategorized