Thơ Hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (992)

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng

Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (992)

Đành Vào Nơi Quên Hết

Thịt đã rữa, trơ xương tàn lởm chởm
Thú lang thang, lởn vởn cũng đành thôi
Đêm u tịch từng hồi tru, hú gợn
Như trút hờn dữ tợn trước chơi vơi!

Trên đầu cỏ, ngậm ngùi treo trắng bệch
Ánh đăm đăm nhúc nhích, đảo xoe tròn
Chẳng hiểu vui hay buồn hay thoả thích
Mà oằn cong khịch khịch lại lom khom

Gió thoang thoảng man mơn vùng tĩnh lặng
Kia vướng sầu khóc hận hoặc mê say
Sao bỗng chốc bật xoay rồi vút thẳng
Hái sương mờ lủng lẳng đậu cành cây

Bất chợt hướng nhìn ngay về phía trước
Nhấc cao dần nhẹ lướt đến nơi xem
Bờ lau sậy… nhớ đêm quân thù rượt
Sức kiệt cùng ngã bước, cứng con tim!

Dưới lất phất, nghiêng ngiêng theo ngọn lắc
Trên xoa xoa, nấc nấc kéo nhanh hơn
Rươm rướm đỏ chờn vờn trong trũng mắt
Bật âm vang khằng khặc rải lâm sơn…

Ôi ai hiểu! Đây hồn Ma khốn khổ
Đang đau thương, nức nở với riêng mình
Nhớ kỷ niệm, nhớ tình chồng nghĩa vợ
Xót xa lòng theo nhớ…quặn rung rinh

Giờ đâu ảnh, đâu hình thân yêu dấu
Đâu sẻ chia bạn bậu sớm chiều hôm
Đâu chăm sóc, ân cần khi bệnh hoạn
Đâu tháng ngày lẳng lặng vọng đầu non…

Em yêu ơi! Không còn bên nhau nữa
Để mình em vò võ dưới thu chiều
Rồi mai mốt đìu hiu giăng lối ngõ
Thì làm sao chẳng có nỗi cô liêu

Mưa nặng hạt đổ nhiều rơi tầm tã
Tốt vườn xanh, êm ả ánh trăng vàng
Còn hé nụ bên đàng hoa mới nở
Tái tê hương nhìn vỡ nát trôi tan

Nay âm cảnh, dương trần hai cách biệt
Mang ngập đầy tha thiết với lo âu…
Mà chẳng thể…. Đành vào nơi quên hết
Chén Mạnh Bà chấm dứt kiếp đời đau!

28/2/2019
Nguyễn Thành Sáng


Khúc Oán Não Nề

Ngọn vi vút trút bầu đen tầm tã
Lạnh khuê phòng buồn bã khoé mắt rơi
Cơn mộng mị tả tơi giăng khắp ngả
Có lẽ nào anh đã biến ma trơi

Hoá công phẫn rối bời treo đầy rẫy
Kín mít đầu động khuấy chuỗi đắng cay
Để goá phụ từ nay như trang giấy
Mãi vật vờ ngọ nguậy kiếp lá lay

Mưa cứ đổ gió bay cho tan nát
Tấm thân trầy bụi cát lộng quan san
Tuyết hãy dội lan tràn tê buốt xát
Vỗ sóng đùn tấp dạt chiếc thuyền nan

Ôi Nguyệt Lão! Lệ chan dầm gối tẻ
Sao đoạn đành nỡ rẽ thuý chia uyên
Vọng bi oán phỉ nguyền câu giày xé
Vỡ mộng thời lặng lẽ xót xa duyên

Đêm văng vẳng truân chuyên trùm tâm khảm
Thán côn trùng ảm đạm khảy thâu canh
Nỗi chất ngất chòng chành bao khung xám
Huyễn chập chờn cố bám lấy hồn anh

Vướng nghịch cảnh giới ranh đà ngăn cách
Ngưỡng âm dương oán trách khúc đoạn trường
Để ngày tháng nhớ thương chùng tím mạch
Lỗi hẹn thề thiết thạch đẫm huyết hương

Dòng ngang trái vô thường ai thấu được
Mãi miên man đặt bước dẫu muộn sầu
Em gắng gượng mặc dầu đường phía trước
Ngập bão lòng xuôi ngược ải bể dâu

Yến lẻ bạn cau trầu phơi đôi mảnh
Nụ héo tàn rụng nhánh võ vàng queo
Đơn đối bóng bọt bèo mang hiu quạnh
Đò một chèo hẻo lánh cõi cheo veo

Tình lỡ dở gieo neo hờn má phấn
Nợ trăm năm lận đận chốn dương trần
Miền khắc khoải bần thần hàng châu ngấn
Nghiệp ta bà số tận luống bất nhân

Mình yêu hỡi! Tia dần loang ánh phủ
Gà gáy đưa ủ rũ đoá hoa hồng
Đàn phím lạc bập bồng thôi tự nhủ
Ru biển đời giấc ngủ giữa mênh mông.

March 1, 2019
Tam Muội
Chưa phân loại
Uncategorized