Tác giả: Bảo Thái Anh
Tự bao giờ em bỗng thấy nhớ nhung,
Sau ngần ấy thời gian chung ngắn ngủi
Ngày cứ dài đêm trở nên ngắn lại
Ta chờ nhau tâm sự chuyện đời mình.
Tự lâu rồi em chẳng biết tin yêu
Tình cảm chết theo bóng chiều dạo ấy
Em trở nên chai lì mỗi khi thấy
Ánh tình yêu chớp nháy giữa đời thường.
Bỏ mặc cuộc đời bỏ mặc thời gian,
Buông xuôi theo những trái ngang số phận
Em chấp nhận tuần hoàn cuộc sống đổi
Giữa cô đơn với hạnh phúc gọi mời.
Những tưởng cuộc đời chỉ thế mà thôi,
Em đã khép tuổi xuân vào ô cửa
Hơn một lần, lại hơn một lần nữa
Bóng thời gian trôi mãi giữa phương trời.
Anh đã đến dịu dàng muôn vạn dặm
Soi trong em chầm chậm chữ tình yêu
Em tê dại thế là tình yêu mở
Trọn trái tim, hơi thở, trọn cuộc đời.
Sg_140927_45'
Sau ngần ấy thời gian chung ngắn ngủi
Ngày cứ dài đêm trở nên ngắn lại
Ta chờ nhau tâm sự chuyện đời mình.
Tự lâu rồi em chẳng biết tin yêu
Tình cảm chết theo bóng chiều dạo ấy
Em trở nên chai lì mỗi khi thấy
Ánh tình yêu chớp nháy giữa đời thường.
Bỏ mặc cuộc đời bỏ mặc thời gian,
Buông xuôi theo những trái ngang số phận
Em chấp nhận tuần hoàn cuộc sống đổi
Giữa cô đơn với hạnh phúc gọi mời.
Những tưởng cuộc đời chỉ thế mà thôi,
Em đã khép tuổi xuân vào ô cửa
Hơn một lần, lại hơn một lần nữa
Bóng thời gian trôi mãi giữa phương trời.
Anh đã đến dịu dàng muôn vạn dặm
Soi trong em chầm chậm chữ tình yêu
Em tê dại thế là tình yêu mở
Trọn trái tim, hơi thở, trọn cuộc đời.
Sg_140927_45'