Phải Vậy Không Mình

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng

Phải Vậy Không Mình


Đêm đã buông rồi em thấy không
Trở trăn, thao thức mãi trong lòng
Yêu đương mộng thắm như gang tấc
Nhưng thật cuộc đời vẫn giá đông!

Chăn đơn, gối chiếc vẫn nơi đây
Vương vấn, bâng khuâng vẫn ngập đầy
Vẫn lặng âm thầm trong nỗi đợi
Một ngày nào đó được cùng ai…

Hai buổi sáng chiều em thả chân
Ngồi xe, nhiệm sở… lắm bao lần
Lâng lâng chạnh nhớ hồn yêu dấu
Dào dạt con tim gợn sóng tràn…

Nhìn ai hạnh phúc bước chung đôi
Chốc chốc vang lên chuỗi tiếng cười
Chợt thấy cõi lòng thêm trống trải
Nghẹn ngào se tím cả bờ môi!

Cố quên…! Ba chữ cố quên đi
Ở tận bên trong…Nếu mãi thì…
Khiến dãy ánh buồn loang khóe mắt
Phải rồi! Ảo ảnh chẳng là chi….

Huống hồ ở tận chốn ngàn xa
Loáng thoáng hàng mây phủ sắc mờ
Thuyền đã cắm sào, dây chặt buộc
Còn gì đâu nữa để đan mơ…

Có phải vậy không? Hỡi! hỡi mình!
Mà sao trăng sáng ánh lung linh
Đêm nay bỗng tắt rơi ghềnh núi
Để ám trùm lên trọn chữ tình!....


26/4/2018
Nguyễn Thành Sáng
Chưa phân loại
Uncategorized