Nỗi Buồn Quán Trọ

Tác giả: Hồng Dương

Cõi trần gian như quán trọ cuộc đời
Căn gác vắng sương rơi lòng giá buốt
Hai vai nặng một mình ta đi suốt
Cuộc hành trình não nuột giấc mơ hoang

Khoác lên mình một gánh nặng hành trang
Niềm cay đắng đa đoan vùi một bóng
Hoàng hôn xuống dưới góc đời dậy sóng
Quán trọ đời sương đọng nước mù khơi

Ôm nỗi buồn, tấu khúc nhạc thay lời
Niềm đau xót rã rời theo cung bậc
Giữa lầy lội ước ao tình chân thật
Để thong dong ...cho giấc ngủ say hồn

Gác vắng tênh gió bụi cứ dập dồn
Đêm trần thế vùi chôn đi tất cả
Hồn người lạnh lặng câm như sỏi đá
Biết về đâu thu đã chết từ lâu

Qua năm tháng phong ba phủ trắng đầu
Mây ngã ngớn vẽ màu chiều hoang phế
Thương giọt nắng tắt nhanh trong lặng lẽ
Quán trọ buồn ai sẽ ghé đến thăm

Mang được gì khi tới cõi trăm năm
Bàn tay trắng môi bầm đau sầu tủi
Và tất cả gửi đi theo gió bụi
Nhạt bóng tà đầu cúi gục thiên thu

Xin hãy vui theo cõi tạm lẵng du
Mơ bóng nguyệt sương mù giăng giăng mộng
Cho tiếng hát bay theo cơn gió lộng
Quán trọ buồn một bóng chỉ mình ta...
Chưa phân loại
Uncategorized