Nguyệt Tận

Tác giả: Hồng Dương

Làn nắng nhạt xuyên qua ngàn khe lá
Gợn màu vàng rồi ngã xuống vườn mơ
Mái tóc đen nghiêng óng iếng đợi chờ
Em len lén lay bờ mi mỏng mảnh

Trời thoáng đãng thu cợt tràn ảo ảnh
Diều lơ ngơ bóng lặn đáy sông tình
Gió vô ngôn nhẹ thoáng lá rung rinh
Anh thảng thốt nhớ hình trăng hôm ấy

Hoàng hôn ngã bên sườn đê run rẫy
Trăng nhô lên chín nẫy chắc căng tròn
Ngực nguyên bầu hoa nở rạng đầy khuôn
Đêm hớn hở ánh luồn sâu sông đáy

Thu đã nở cho nguồn yêu bốc cháy
Tới chưa em !... tan chảy ngọc trăng ngà
Cho tận cùng thương nhớ sắc hương pha
Đêm nguyệt tận nuột nà bờ bến lộng....

Ta vốn dĩ hay thả hồn mơ mộng
Bến trôn trăng sương lộng gió cợt đùa
Hồn ta đau nên lắm lúc dêu dùa
Khuôn trăng khổ mấy mùa yêu thèm khát

Đêm nay lại cùng ta cho tan nát
Hương men thơm xoa xát tận cùng trăng...
Chưa phân loại
Uncategorized