Nắng Đông..

Tác giả: Thư Trần

NẮNG ĐÔNG...!

Em cười hóa giọt nắng đông
khiến anh khờ khạo mang lòng lả lơi
dặn anh: này chớ sang chơi
để môi lúng liếng còn phơi nụ hồng...!

Tục trần cõi nhớ hư không
tình anh em xếp bên trong mối sầu
cô đơn một phiến nát nhàu
trái tim đay nghiến cơn đau của tình

Nhân từ bằng nghĩa hy sinh
bán lòng cao thượng để mình thảnh thơi
thiều quang trắng cả tứ bề
buồn kia vừa chạm vỗ về hương yêu...!


Trong mây khói bỗng thương chiều
em cầm giọt nắng ít nhiều  phôi phai...!
Chưa phân loại
Uncategorized