Miệng Đời

Tác giả: Hồng Dương

Dòng biến ngẫu qua đời trôi nổi
Bão trần ai gieo tội vực sầu
Đời qua sương trắng mái đầu
Trăng treo ngọn trúc lòng dầu dầu theo..

Đời bao kẻ mắt nheo tai rõ
Xét sự tình chẳng tỏ tường chi
Chỉ nghe cái miệng nói gì
Không hề áy náy hoài nghi tiếng người...

Tâm mà sạch nụ cười trong sáng
Nghĩ cho người ngàn vạn yêu thương
Không buông lời oán can trường
Để đêm bóng đổ lên tường buốt đau

Tri thức rộng nông - sâu phải tỏ
Soi trắng - đen vàng - đỏ nồng - tanh
Càn khôn xoay chuyển tâm lành
Miệng đời khó gọt... tròng trành...nổi..sâu...

Ai sẽ tẩy một lầu đen tối
Xóa nhòa đi nguồn cội xót xa
Ai người chịu đánh ...tịch tà
Tâm trong bè bạn ngọc ngà bền lâu...

Trên trần thế hay đâu !... cõi tạm !...
Được bao năm... trải thảm mộng đời
Người ơi...lại muốn nuốt xơi...
Mang cay gieo nghiệt trong lời ngọt ngon...

Ừ có lẽ... ta còn ngu ngốc...
Tim chai lì... lời độc điêu ngoa
Miệng cười...lòng dạ tà ma...
Giết nhau chẳng ruột không bà con sao?......

Không đao kiếm... nhưng bao vết cắt..
Giết đời người... ngôn thắt phàm phu...
Nhìn xem... đâu phải đui mù...
Mắt không hề thấy... lưỡi bù dao phay..

Không đổ máu... nhưng thây bê bết
Để tâm người... uất chết phù giăng...
Hỏi ai... sau có ăn năn?...
Hay rằng chỉ trích... cho rằng dại ngu...

Xin người nhé... hết thù chớ ghét...
Để miệng đời... khép nép đôi câu...
Trắng đen... đen trắng... rõ mầu...
Có vui chín suối.... hay sầu trăm năm?...

Đời người một vài năm ngắn ngủi...
Hãy yêu thương... sạch bụi phong trần...
Miệng đời chớ ngậm thải phần
Thơm tho là cái... tại tâm con người...
Chưa phân loại
Uncategorized