Miền Trung Cùng Mưa Nắng

Tác giả: Hồng Dương

Cũng là đất sao quê tôi sỏi đá
Cũng nắng mưa sao mệt lã vai gầy
Ông cha tôi đã bám trụ nơi đây
Dù đói khổ vẫn đong đầy tình nghĩa

Càng tất bật mới thấy đời thấm thía
Bão dông qua ta lại trĩa ngô khoai
Giọt mồ hôi thấm ướt cả bờ vai
Ta vẫn bước trên chân chai sần cứng

Qua khói lửa người miền Trung vẫn đứng
Đạn bon xưa như thể trứng chọi trời
Cũng đau thương vất vã đến tả tơi
Nhưng hậu kết lại yêu đời tha thiết

Nắng rồi nắng mồ hôi người vắt kiệt
Mưa lại mưa lũ cuốn hết cửa nhà
Đây quê tôi mặn chát đắng xót xa
Nhưng trung nghĩa thật đẫm đà thơm thảo

Tay vuốt mặt qua bão bùng trăm dạo
Mấy tuổi đời là bấy bận lũ xoay
Kiếp ba sinh tồn tại giữa đất này
Chân dẫm nước đầu thẳng ngay nắng gió

Đây câu hát của ngày xa xưa đó
Hò dô này !... giọt lệ đổ đời cha
Lũ đi qua ta sẽ dựng lại nhà
Cho mái tóc em bay xòa trong nắng...

Dù khoai sắn có chút nồng vị đắng...
Cũng nuôi ta đã đằng đẵng bao năm
Mùa đông về cái rét lạnh căm căm
Xuân lại đến dâng hương trầm bát ngát

Xin em hãy cất cao lời câu hát
Hò dô ta !...ta đãi cát thành vàng
Hò dô nào trời lại rộng mênh mang
Ta đi tới trên con đường mưa nắng...
Chưa phân loại
Uncategorized