Tác giả: Đào Nam Hoà
Khi em đến đôi chân chim cứ nhảy
Rung cành khô đang trơ trụi mùa đông
Trong long lanh sóng đôi mắt mùa xuân
Khuya xào xạc gót chim di bờ cát
Khi em đến ta thấy mình tội qúa
Lại ban đầu trong vạt tóc mùa thu
Lại thẫn thờ chiều tím nỗi bâng khuâng
Như từ thuở lần đầu yêu vụng dại
Khi em đến là chiều rơi nắng nhạt
Từng cụm mây bay thơ thẩn ngoài xa
Để mổi chiều ta ngồi ngóng ngoài khơi
Và ta biết ta còn em mãi mãi
Khi em đến ta bổng thành tăm tối
Như ngục tù thèm một chút trời xanh
Như vũng khô trong dòng khơi cuồn cuộn
Như cây già bên những nụ mầm non
Khi em đến mang giùm ta vài cánh
Hoa hồng tươi hoặc vài đóa quỳnh sương
Ta đợi mãi chẳng một lần ai tặng
Để hồn già sầu héo bóng trăng khuya
Khi em đến xanh một trời hoa lá
Giữa mùa đông khô héo quả tim già
Khi em đến ta bỗng mừng suýt khóc
Bởi vì ta còn chút xíu mùa xuân
Khi em đến ta giật mình sờ .. tóc
Đã điểm sương theo nước gội thời gian
Vết chân chim đầy rẫy khắp dung nhan
Tàn nhẫn quá! Thời gian- là tiếng khóc
Em cứ đến xin tóc đầy sao rụng
Và đôi môi như hoa nụ mùa xuân
Ta bỗng thèm, thèm khủng khiếp chiều êm
Một cánh nhỏ con diều bay rong nắng
Em cứ đến mặt tròn tươi rạng vỡ
Trên đôi mi như con bướm ngoài sân
Ta bỗng mừng và khao khát ngày xưa
Thuở vụng dại lần đầu si ngây ngất
Em không đến ta bỗng thành hoang mạc
Đầy hoang vu và cô quạnh mênh mông
Rồi mỗi chiều ta nằm khóc dòng sông
Thèm một chút sao trời trong đêm vắng
Em không đến là lòng ta băng giá
Đời lất lây mòn một lối đi về
Và lang thang lang thang đếm sao khuya
Trong bóng tối một mình ta thờ thẫn
Em không đến ta vẫn chờ suốt kiếp
Đào Nam Hoà
Rung cành khô đang trơ trụi mùa đông
Trong long lanh sóng đôi mắt mùa xuân
Khuya xào xạc gót chim di bờ cát
Khi em đến ta thấy mình tội qúa
Lại ban đầu trong vạt tóc mùa thu
Lại thẫn thờ chiều tím nỗi bâng khuâng
Như từ thuở lần đầu yêu vụng dại
Khi em đến là chiều rơi nắng nhạt
Từng cụm mây bay thơ thẩn ngoài xa
Để mổi chiều ta ngồi ngóng ngoài khơi
Và ta biết ta còn em mãi mãi
Khi em đến ta bổng thành tăm tối
Như ngục tù thèm một chút trời xanh
Như vũng khô trong dòng khơi cuồn cuộn
Như cây già bên những nụ mầm non
Khi em đến mang giùm ta vài cánh
Hoa hồng tươi hoặc vài đóa quỳnh sương
Ta đợi mãi chẳng một lần ai tặng
Để hồn già sầu héo bóng trăng khuya
Khi em đến xanh một trời hoa lá
Giữa mùa đông khô héo quả tim già
Khi em đến ta bỗng mừng suýt khóc
Bởi vì ta còn chút xíu mùa xuân
Khi em đến ta giật mình sờ .. tóc
Đã điểm sương theo nước gội thời gian
Vết chân chim đầy rẫy khắp dung nhan
Tàn nhẫn quá! Thời gian- là tiếng khóc
Em cứ đến xin tóc đầy sao rụng
Và đôi môi như hoa nụ mùa xuân
Ta bỗng thèm, thèm khủng khiếp chiều êm
Một cánh nhỏ con diều bay rong nắng
Em cứ đến mặt tròn tươi rạng vỡ
Trên đôi mi như con bướm ngoài sân
Ta bỗng mừng và khao khát ngày xưa
Thuở vụng dại lần đầu si ngây ngất
Em không đến ta bỗng thành hoang mạc
Đầy hoang vu và cô quạnh mênh mông
Rồi mỗi chiều ta nằm khóc dòng sông
Thèm một chút sao trời trong đêm vắng
Em không đến là lòng ta băng giá
Đời lất lây mòn một lối đi về
Và lang thang lang thang đếm sao khuya
Trong bóng tối một mình ta thờ thẫn
Em không đến ta vẫn chờ suốt kiếp
Đào Nam Hoà