Hoài Phố Cũ (Gửi Về Ninh Hòa)

Tác giả: Quan Dương

Con phố nào tôi thấy lạ như quen
Cũng chừng đó một dòng người xuôi ngược
Cũng chừng đó một dòng sông bãi cát
Tôi cùng em thường ngồi đợi trăng lên

Cũng giữa lòng con phố nhỏ buồn tênh
Người qua lại chiếc cầu soi bóng nước
Tôi vẫn nhớ giữa lòng trang lưu bút
Vẽ chiếc cầu em áo trắng thơ ngây

Con phố nào tôi đã nhớ qua đây
Nhớ rất rõ đâu lẽ gì quên được
Em đi học bằng chiếc xe tôi đạp
Tóc em bay làm rối cả phố phường

Tôi nhớ rồi. Con phố nhỏ không quên
Mà áo trắng ngọt đời tôi mấy thuở
Mà tình em đi cùng tôi khắp nẽo
Đời gắn liền với dòng nước sông Dinh

Bao yêu thương tôi khẻ gọi phố Ninh
Gọi rất nhẹ như hôn môi em nhỏ
Đã gặp rồi trong chặng đời sương gió
Con phố này làn môi nhỏ ngát hương

Gọi tên em tôi khe khẽ gọi tên
Dù vẫn biết đường xưa giờ thăm thẳm
Tuổi học trò giận hờn nhau dọ dẫm
mãi trong lòng từ buổi ấy hai mươi

Một mối tình vụng dại em và tôi
Trưa trốn học đừng chờ nhau dưới phố
Buổi chia tay đưa em vào quán "Hạ"
Ly cà phê đen cả lối đi về

Tháng năm nào lạc mất dấu chân xưa
Tôi khập khễnh tìm em trong ký ức
Có phải con đường Trần Quí Cáp
Đưa em về vẫn nhớ bước chân em

Hay con đường dẫn đến giáo đường quen
Em quì giữa hai hàng ghế nhỏ
Tôi ra đi cuối chân trời góc bể
Em hành trang canh cánh dấu trong hồn

Đời gập ghềnh cao thấp dưới gót chân
Tôi đi mãi giữa lòng người xuôi ngược
Đường chinh chiến bao năm trời phiêu bạt
Gót quân hành lồng lộng gió muôn phương

Khi chiến chinh tàn. Tôi trở lại quê hương
Chiều tháng chạp mưa phùn giăng từng sợi
Được tin em. Người em không còn đợi
Đã đi về một cõi rất xa xăm

Gọi têm em tôi khẻ gọi trong tim
Nhành huệ trắng bên bình hương cô quạnh
cũng lặng lẽ gục đầu trong câm lặng
Nhìn hình em. Em không nói lời gì

Viên đạn thù đã đưa em đi
Giọt nước mắt âm thầm rơi mặn đắng
Tôi chiến bại giữa đám người chiến thắng
đứng khóc em chết điếng cả cõi lòng

Ai đã từng thức trọn suốt năm canh
Thì mới biết đêm sẽ dài vô tận
Ai từng yêu mà tình không thể trọn
Mới biết đời cần thiết lắm tình yêu

Tôi mất em con phố bỗng cô liêu
Trời cũng chạnh nên cứ hoài mưa mãi
Chuyện trầu cau ngại ngùng xưa không nói
Để bây giờ phương ấy em lẻ loi


Quan Dương



.
Chưa phân loại
Uncategorized