Gọi Em Trăng Mãi Là Tình Nhân

Tác giả: Hồng Dương

Là của nghìn xa cả vạn năm
Bến duyên tình ái bóng trăng rằm
Nước sâu trời chín thu đông lạnh
Hạ chí mưa chiều gạn nắng thâm

Em của nghìn xưa để lại tôi
Hương chiều mẹ gói lá tinh khôi
Đôi môi thẩm chín mùa trong mắt
Tóc phủ hồn đêm hẹn lứa đôi

Chịu tiếng tình nhân một kiếp người
Cho em một gánh nặng ai ơi
Sông chiều vẫn chảy nguồn ra biển
Một ánh vàng trăng ngọt với đời

Đêm tóc phủ sương gió chạm đầu
Ai đem trăng bỏ dưới ao sâu
Với tay tôi vớt tình con nước
Để cuộc tình duyên lại mới đầu

Tiếng lòng đêm động giữa ngàn xa
Gọi em vọng cả khúc ngân hà
Tình nhân lại một lần đau khổ
Khản cả hồn tôi với nguyệt ngà

LỜI BÌNH - Mai Thảo

Đọc đi đọc lại bài thơ anh Hồng Dương viết rất nhiều lần để khóc cho thỏa dù không chắc có phải là anh viết tặng em, chỉ cho em.

Hình như các khổ thơ là khúc quanh của cuộc đời em, trong những khoảnh khắc bế tắc, mất mát và vô vọng nhất.

Anh đã chạm tới nỗi đau thân phận đàn bà ở khoảng cách rất gần. Gần đến mức như chính em cũng cảm thấy nỗi đau đó. Và không phải ai cũng có thể viết lên bằng lời đẹp đến vậy về những bi kịch của người phụ nữ.

Một câu chuyện độc đáo về cảm xúc, thức tỉnh và sự sục sôi của cảm xúc để thấy phụ nữ có thể mạnh mẽ, tinh tế, đau khổ và tình cảm biết bao:
“Chịu tiếng tình nhân một kiếp người
Cho em một gánh nặng ai ơi
Sông chiều vẫn chảy nguồn ra biển
Một ánh vàng trăng ngọt với đời”

Đáng tiếc chuyện tình yêu ở những người từng tổn thương không phải đơn phương nhận định là được. Khi anh hiểu rõ quá khứ tang thương của cô, anh còn có thể nguyện ý cùng cô dắt tay nhau cả đời sao?
“Tiếng lòng đêm động giữa ngàn xa
Gọi em vọng cả khúc ngân hà
Tình nhân lại một lần đau khổ
Khản cả hồn tôi với nguyệt ngà”

Hi vọng chàng trai ấy sẽ cao thượng, bí mật tặng bạn gái một món quà. Nhưng cả hai đều hiểu rằng hoa hồng hay quà không quan trọng. Điều quý giá nhất là họ đã cùng nhau có một tình yêu ở nơi khốc liệt nhất:
“Đêm tóc phủ sương gió chạm đầu
Ai đem trăng bỏ dưới ao sâu
Với tay tôi vớt tình con nước
Để cuộc tình duyên lại mới đầu”

Nếu là em - cô gái trong thơ sẽ không cần một người chỉ biết nói rằng yêu em. Nàng cần một người biết thể hiện tình yêu đó. Em không cần một tình yêu quá lớn nhưng nàng cần một tình yêu vừa đủ để cảm thấy an tâm:

MÙA YÊU

Kể từ ấy
Anh vỡ hoang những khu rừng nguyên sinh
Để trồng xanh chuyện đời
Khi được mùa khi mất

Em chung vốn nuôi cuộc tình đẹp nhất
Thu những trang đời qua nắng gió phôi pha
Anh cày tung những ngôn từ cằn cỗi
Cho em cấy trồng những câu thơ khó chiều õng ẹo
Hay dỗi hờn con nước phù sa

Em ngúng nguẩy chợt mưa chợt nắng
Anh kiên trì lợp mái yêu đương
Nào đâu dễ không còn chỗ dột
Mình chắn che cho ấm áp tình mặn nhạt giao hoà
Cho thơm ngọt những vần thương

Chúng mình dẫu xa nhau đo bằng chiều nắng hạ
Trải câu thơ nằm dài trên vạt trăng thu
Nhóm lửa hồng đốt tốn nhiều con chữ
Hong đêm đông đủ ấm đợi chờ

Từ đó
Em bật mầm
Mơn mởn cánh đồng thơ...
Mai Thảo
Chưa phân loại
Uncategorized