Tác giả: Phương Triều
Lạnh không em, mưa lại về góc phố
Lão ách khùng binh xập xám ăn gian
Có phải tự nhiên ta cùng lẩn quẩn
Hao hụt hoài, ruột thịt cứ ly tan !
Thằng bé mồ côi ngất ngư thổ mộ
Con ngựa què kéo mỏi kiếp lang thang
Người khách cuối cùng không còn bạc lẻ
Thằng bé gượng cười phòng thủ nguy nan !
Có phải tự nhiên họa từ đâu tới
Góc phố om xòm cuộc lắc bầu cua
Trẻ mới lên mười sống hơn thế kỷ
Ông lão bạc đầu râu tóc te tua !
Mua được món hàng ít khi không giả
Thủ tục lòng vòng đổi họ thay tên
Bằng cấp tự nhiên trên trời rớt xuống
Thương kẻ sách đèn học gạo tưởng điên !
Mười ngón thư sinh không còn bút mực
Mang vác cuộc đời trợn trắng oan khiên !
Nghĩa vợ tình chồng lúc không, lúc có
Chất đầy thư viện sách dạy làm tiền !
Suốt năm rặt ròng một mùa đông giá
Hơi lạnh lên từ bàn thờ tổ tiên
Bà con ruột rà tính theo mặc cả
Nói lời chân thật thành nghĩa vô duyên !
Góc phố đời quên không có dêm ngày
Không biết khi nào có người thức, ngủ !
Lão ách khùng hết tiền xập xám
Mới chịu lên đường mua bán ve chai !
Thằng bé mồ côi quên đời xà-ích
Khóc con ngựa què không còn đứng lên
Thằng bé che lều ngủ bên mồ mả
Van vái ông bà cho một chút hên !
Góc phố bên đời không hề có tên
Góc phố một mình thức trong cơn ngủ !
(Trong tập XÓM MỘ)
Lão ách khùng binh xập xám ăn gian
Có phải tự nhiên ta cùng lẩn quẩn
Hao hụt hoài, ruột thịt cứ ly tan !
Thằng bé mồ côi ngất ngư thổ mộ
Con ngựa què kéo mỏi kiếp lang thang
Người khách cuối cùng không còn bạc lẻ
Thằng bé gượng cười phòng thủ nguy nan !
Có phải tự nhiên họa từ đâu tới
Góc phố om xòm cuộc lắc bầu cua
Trẻ mới lên mười sống hơn thế kỷ
Ông lão bạc đầu râu tóc te tua !
Mua được món hàng ít khi không giả
Thủ tục lòng vòng đổi họ thay tên
Bằng cấp tự nhiên trên trời rớt xuống
Thương kẻ sách đèn học gạo tưởng điên !
Mười ngón thư sinh không còn bút mực
Mang vác cuộc đời trợn trắng oan khiên !
Nghĩa vợ tình chồng lúc không, lúc có
Chất đầy thư viện sách dạy làm tiền !
Suốt năm rặt ròng một mùa đông giá
Hơi lạnh lên từ bàn thờ tổ tiên
Bà con ruột rà tính theo mặc cả
Nói lời chân thật thành nghĩa vô duyên !
Góc phố đời quên không có dêm ngày
Không biết khi nào có người thức, ngủ !
Lão ách khùng hết tiền xập xám
Mới chịu lên đường mua bán ve chai !
Thằng bé mồ côi quên đời xà-ích
Khóc con ngựa què không còn đứng lên
Thằng bé che lều ngủ bên mồ mả
Van vái ông bà cho một chút hên !
Góc phố bên đời không hề có tên
Góc phố một mình thức trong cơn ngủ !
(Trong tập XÓM MỘ)