Tác giả: Daocongdien
EM CÓ NGHE CHĂNG (1)
em có nghe chăng tiếng than khóc
của cánh rừng rạc rày
dành cho đám con mù lòa điếc đặc
đang dần bị ăn tươi nuốt sống
bởi bóng đêm tham vọng
em có nghe chăng tiếng thở dài
của ngọn đồi hao gầy
dành cho đám con vô ơn bạc hãnh
đang phóng hỏa mái nhà vòm trời
mẹ cha đã cóp nhặt xây nên mỗi cọng mây trắng
em có nghe chăng tiếng kêu nghẹn uất
của cánh đồng đọa đày
dành cho đám con phụ rẩy cội nguồn
đang cười cợt bầu ngực tóp teo từng nuôi chúng lớn khôn
để hăm hở nuốt vào những ngụy ngôn suy dinh dưỡng
em có nghe chăng tiếng rơi giọt nước mắt
của dòng sông tủi hờn
dành cho đám con cái lăng loàn
đã giam cầm hạt phù sa vào ngục thất
những mỡ màu hằng vắt ra ngọt mật
em có nghe chăng tiếng than khóc
của trái đất này thương tật
và, của anh …
ĐCĐ
em có nghe chăng tiếng than khóc
của cánh rừng rạc rày
dành cho đám con mù lòa điếc đặc
đang dần bị ăn tươi nuốt sống
bởi bóng đêm tham vọng
em có nghe chăng tiếng thở dài
của ngọn đồi hao gầy
dành cho đám con vô ơn bạc hãnh
đang phóng hỏa mái nhà vòm trời
mẹ cha đã cóp nhặt xây nên mỗi cọng mây trắng
em có nghe chăng tiếng kêu nghẹn uất
của cánh đồng đọa đày
dành cho đám con phụ rẩy cội nguồn
đang cười cợt bầu ngực tóp teo từng nuôi chúng lớn khôn
để hăm hở nuốt vào những ngụy ngôn suy dinh dưỡng
em có nghe chăng tiếng rơi giọt nước mắt
của dòng sông tủi hờn
dành cho đám con cái lăng loàn
đã giam cầm hạt phù sa vào ngục thất
những mỡ màu hằng vắt ra ngọt mật
em có nghe chăng tiếng than khóc
của trái đất này thương tật
và, của anh …
ĐCĐ