Đà Lạt Ơi !

Tác giả: Trinhcamle

Đà lạt ơi ! Mỗi độ tôi về, ghé Cà phê Sunny ngồi góc cũ, nhìn con đường Pasteur ấp ủ chuyện ngày xưa một thuở đón đưa.

Người trở về con dốc ấy hay chưa ?Có nghe hàng thông thầm thì không nhỉ ?Vi vu bên tai từng lời thủ thỉ , dốc Tình xưa ai đó bước kề bên ?Ngồi một mình lòng tôi thả mông mênh. Những giọt cà phê thay từng bước gõ, dắt tôi đi về những con hẻm nhỏ có mimosa và phượng tím đón chào. Đâu phải vô tình lá lại lao xao, tíu tít hỏi thăm vì sao đơn lẻ. Người năm ấy in dấu hài để lại nơi đây e ấp cạnh khuôn giày.

Có thể người chẳng về hôm nay, nhưng mai mốt chắc là không thể. Xứ ngàn hoa muốn quên nào đâu dễ, thấm vào hồn lãng mạn khó lòng phai. Cầu chữ Y mấy dạo tóc ai bay, phủ vào mặt cho lòng tôi bối rối. Hồ Xuân Hương vòng vo đâu có vội, chầm chậm đi tiếc lối ngắn bất chừng. Thung lũng Tình trăm đôi mắt ánh xuân, em tựa đầu vào tôi bên vệ cỏ, tay trong tay và để lòng mở ngõ, rượu đâu nào lại cảm thấy nồng say. Mai em về nhặt nhạnh khoảng ngất ngây, cho tôi xin những dấu yêu ngày ấy. Em có biết giấc mơ còn mê mải, tay trong tay qua những phố sương mù.

Đà lạt ơi ! Chiều nào cũng vào thu, xin giữ hộ hẹn một ngày gặp lại. Đời nghiêng bóng nhưng nào đâu quan ngại, đưa người về cùng dạo bước tình xưa.
Chưa phân loại
Uncategorized